Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 180: Không thể kéo

"Linh Tử, làm cho ta một cái đi!" Vương Viễn hâm mộ nói.

Làm một người từ khi mới bắt đầu chỉ có 10 điểm thân pháp ít ỏi, Vương Viễn có khao khát mãnh liệt đối với bầu trời.

"Được!" Độc Cô Tiểu Linh vung tay lên nói: "Nhưng mà tất cả nguyên liệu ta có đã làm một cái này rồi. Sau khi khai hoang xong ta sẽ đưa ngươi danh sách nguyên liệu, tự ngươi đi tìm."

"Ok!" Vương Viễn vui sướng gửi đi một biểu cảm ôm chầm.

...

Bên bờ kia sông cũng có một tấm bia đá, nhưng trên đó lại viết ba chữ "Hoàng Hà Bang".

Độc Cô Tiểu Linh quan sát tấm bia đá một chút, sau đó ngón tay nhấn vào chữ "Hà" ở giữa một cái.

"Ầm ầm!"

Một cây cầu được đưa nổi lên trên mặt nước.

Thông qua cầu nổi, đám người Vương Viễn rốt cuộc đi tới bờ bên kia.

"Không đúng." Đi tới bên kia sông, Bôi Mạc Đình vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ nói: "Nếu Linh Tử không biết bay, thì cầu sẽ không hiện ra hay sao? Chẳng lẽ khai hoang phải có Hoạt Tường Dực?"

Đạo cụ trong trò chơi chia là đạo cụ thông thường và đạo cụ đặc biệt.

Ví dụ như la bàn, tất cả cơ quan sư Đường Môn đều biết chế tạo thì thuộc đạo cụ thông thường. Còn Hoạt Tường Dực chỉ có một mình Độc Cô Tiểu Linh biết làm sẽ thuộc loại đạo cụ đặc biệt.

Phụ bản cảnh tượng chính là để cho người chơi tiến công chiếm đóng, đương nhiên sẽ không để cho một loại đạo cụ đặc biệt trở thành điểm mấu chốt qua cửa, nếu không trò chơi sẽ mất cân bằng.

"Đương nhiên không phải!" Độc Cô Tiểu Linh chỉ vào tấm bia đá ghi Hoàng Hà bang nói: "Cơ quan mở cầu nổi nằm ngay trên tấm bia đá, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy tấm bia đá này nhìn quen quen sao?"

"Cái này..."

Mọi người đều sửng sốt, nhìn thoáng qua tấm bia đá Hoàng Hà bang kia.

Rất hiển nhiên, đầu bên kia cầu nổi cũng có cơ quan, nó nằm trên tấm bia đá đầu đường vào.

Mà mẹ nó, từ đầu đường vào tới cầu nổi ít nhất cũng mấy trăm mét đường, cơ quan cách cầu nổi xa như vậy, thì đệt mợ nó ai nghĩ ra được. Nếu không phải Độc Cô Tiểu Linh dùng Hoạt Tường Dực bay qua, trời mới biết đám người Vương Viễn sẽ loay hoay tới khi nào.

...

Tiếp tục đi lên phía trước chính là căn cứ của Hoàng Hà bang. Bên ngoài cứ địa có bang chúng Hoàng Hà bang mang theo lưỡi búa to lượn lờ, ít nhất cũng phải có bảy tám chục người, còn nhiều gấp đôi so với lối vào, một đám mang theo bộ dạng cần phải siêu độ.

Nhìn thấy phía trước có nhiều bang chúng Hoàng Hà bang như vậy, mọi người không tự chủ mà dừng bước chân.

Phụ bản cảnh tượng phần lớn là thù hận chung, chỉ cần công kích bất kỳ một ai trong đám bang chúng Hoàng Hà bang, đều sẽ dẫn động hết đám người đó.

Vương Viễn đương nhiên không sợ những bang chúng này, hắn có ba tầng Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, đám quái vật Tinh Anh này không thể tổn thương dù chỉ một sợi tóc của Vương Viễn.

Nhưng những người khác lại không có chỗ dựa như hắn.

Công kích của đám quái vật Tinh Anh này rất cao, dù là Đinh Lão Tiên nội công hùng hậu, trong Một Đám Ô Hợp phòng ngự cũng gần bằng Vương Viễn, thế nhưng chịu một búa cũng mất không ít máu, lại càng không cần phải nói tới loại máu giấy, tu vi nội công bình thường như Bôi Mạc Đình và Độc Cô Tiểu Linh rồi. Huống chi trong đội còn có Tống Dương, loại người mới cấp 10.

Bang chúng Hoàng Hà bang ở lối vào chỉ bằng một nửa ở nơi này mà Đinh Lão Tiên đã suýt gánh không nổi, nếu lúc này bị bảy tám chục người vây quanh, e là ngoại trừ Vương Viễn thì tất cả mọi người đều sẽ bị chém chết.

Dù sao đám quái nhỏ này người đông thế mạnh, một khi đã bị vây kín thì né tránh cao tới đâu cũng không có tác dụng...

"Lão Ngưu, ngươi có thể kéo được nhiều bang chúng Hoàng Hà bang như vậy không?" Độc Cô Tiểu Linh suy nghĩ một chút rồi hỏi Vương Viễn.

Vương Viễn da dày thịt béo, là tank chính trong đội ngũ, chỉ cần Vương Viễn có thể giữ chặt thù hận của tất cả đám quái vật này, thì chúng không đủ gây sợ hãi.

"Kéo không nổi!"

Vương Viễn quyết đoán lắc đầu.

Cứ nói đùa, cơ chế của thù hận trong trò chơi chủ yếu nhất là dựa vào sát thương của người chơi.

Cho dù là người chơi tank của Thiếu Lâm hay Cái Bang có thể dẫn bảy tám chục quái tới bên cạnh mình, nhưng một khi sát thương của những người khác gây thù hận vượt qua, thì mục tiêu thù hận của quái vật sẽ lập tức bị dời đi.

Lúc đó, tank chỉ có thể khống chế chắc chắn thù của bảy tám mục tiêu gần mình nhất.

Mặc dù Vương Viễn có chiêu thức như [Kim Cương Bái Tháp], nhưng chiêu thức có hạn chế phạm vi, trong phạm vi của chiêu thức tối đa cũng chỉ giữ chặt được hơn hai mươi mục tiêu thù hận.

Nếu không, lúc ở lối vào Hoàng Hà bang, Đinh Lão Tiên cũng không trở thành bia ngắm, phải cắn dược mà qua.

"Vậy thì không dễ làm rồi!"

Độc Cô Tiểu Linh sờ cằm suy tư nói: "Chỉ e chúng ta không chịu nổi công kích của những quái vật này."

"Không sao cả!" Vương Viễn lạnh nhạt nói: "Các ngươi cứ đứng ở chỗ này không nên cử động, một mình ta lên là được."

Kim Cương Bất Hoại Thần Công chính là nhờ bị đánh mà lên cấp, đám quái tạp nham này đúng lúc tới để tăng độ thông thạo cho Vương Viễn.

"Một mình ngươi lên, vậy chúng ta làm gì?"

Những người khác buồn bực hỏi.

"Đứng ở chỗ này, hô 666 là được rồi!" Vương Viễn nói.

"Tổ sư!"

Tuy mọi người đều không phải cao thủ tuyệt đỉnh như Bạch Hạc Lưỡng Sí, nhưng cũng không phải gà bệnh, hơn nữa Bôi Mạc Đình còn là người chơi tuyệt học, nghe thấy Vương Viễn nói vậy... tất cả mọi người đều cảm thấy lòng tự trọng bị giẫm đạp.

"Không phải chỉ là rơi một tầng cảnh giới thôi sao! Ông đây liều mạng với chúng nó!"

Bôi Mạc Đình hào khí ngút trời, lấy ra vũ khí muốn đi lên liều mạng với bang chúng Hoàng Hà bang.

Đinh Lão Tiên cũng không chịu yếu thế, móc ra nguyên một bình Tử Vân Đan.

"Khà khà!" Thấy mấy người đều thật sự muốn xông lên liều mạng, Vương Viễn cười đê tiện nói: "Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa, ta có cách đánh chết bọn chúng từng đợt!"

"Hả? Cách gì?"

Mọi người nghe vậy, nghi ngờ hỏi: "Đây chính là cảnh tượng thù hận chung, làm sao có thể chia ra từng đợt mà đánh chết?"

"Hè hè!" Vương Viễn không giải thích mà quay sang hỏi Độc Cô Tiểu Linh: "Có dây thừng đủ dài hay không?"

"Có!" Là một cơ quan sư, dây thừng là đồ vật cơ bản mang theo bên mình, Độc Cô Tiểu Linh tùy tiện rút một bó dây nhỏ ra đưa cho Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận