Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1262: Bao Bất Đồng

“Ta vốn dĩ cũng khát nước… kết quả… may mà… cảm ơn…” Hư Trúc vừa lầm bầm, vừa đi vào trong đình nghỉ mát.

Lúc này, đột nhiên phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, bốn kỵ mã chạy nhanh trên đường tới.

Một người đi đầu tiên lớn tiếng hô: “Đại ca nhị ca, trong đình có nước, chúng ta uống vài bát rồi nghỉ ngơi một chút đi.”

Người đó vừa nói vừa nhảy xuống ngựa, băng qua Hư Trúc, đi tới bên vại nước trong, bưng bát len, múc nước trong vại rồi uống.

Trong bốn người này, có hai người mà Vương Viễn đã từng gặp, tên lùn áo đen đáng khinh kia tên là Phong Ba Ác, lúc trước ở rừng Hạnh Tử không biết tự lượng sức mình, một mình đấu với Tiêu Phong.

Tên gầy áo vàng tên là Bao Bất Đồng, là một thánh cãi lộn, nổi tiếng trong giang hồ…. đặc biệt là ở trên diễn đàn, bởi vì hắn ta còn suy diễn ra một môn [Bao Học], tập trung các thánh biện hộ lại một nhà, ngày nào cũng cãi tới cãi lui, trong đó có một người lợi hại nhất gọi là Bao Tam, được người xưng là Bao Bất Đồng tại thế.

Hai người khác, một người có dáng người cao lớn, một người thì ăn mặc như thư sinh, Vương Viễn chưa từng gặp bọn họ lần nào, nhưng nếu đã xuất hiện cùng với Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác, thì đây chắc chắn chính là hai cao thủ khác của Mộ Dung thế gia, Công Dã Càn và Đặng Bách Xuyên.

Bốn người uống nước xong, Hư Trúc mới cẩn thận hỏi: “Tiểu tăng có thể uống một bát được không?”

“Đương nhiên có thể, cũng không phải của nhà chúng ta… tiểu sư phụ, mời tự nhiên.” Phong Ba Ác cười khà khà, đưa bát cho Hư Trúc.

Hư Trúc lấy một bát nước, bắt đầu niệm kinh.

Đám người Vương Viễn đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát, đợi Hư Trúc ra ngoài.

Cũng không biết mấy người bọn họ nói cái gì ở trong đình, mà Bao Bất Đồng cười hi hi ha ha, hình như rất vui vẻ, đột nhiên Phong Ba Ác bắt lấy một tay của Hư Trúc, rồi giơ nắm đấm lên.

“Ta biết ngay hòa thượng này muốn ăn đòn mà!”

Thấy Phong Ba Ác muốn đánh Hư Trúc, đám người Vương Viễn cũng không bất ngờ chút nào, hòa thượng này không ăn đòn thì thật có lỗi với cái miệng tệ hại đó quá.

Nhưng suy cho cùng, Hư Trúc cũng không có công phu gì cả, hiển nhiên không phải đối thủ của Phong Ba Ác, mà Vương Viễn còn phải dẫn hắn trở về tìm cha nữa cơ, làm sao có thể để hắn bị thương được, có không muốn quan tâm hắn thế nào, thì cũng vẫn phải đi qua.

“Được rồi, có lời thì từ từ nói, hà tất phải đánh nhau?” Vương Viễn bước tới, nói lời khuyên nhủ.

“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám cản ta?” Phong Ba Ác đang muốn đánh nhau với người ta, thấy Vương Viễn ra đây ngăn cản, máu chó điên dồn lên não, quay sang bắt đầu tấn công Vương Viễn bằng lời nói.

Lần trước khi ở rừng Hạch Tử, Vương Viễn vẫn là một tên vô danh tiểu tốt, nên Phong Ba Ác không nhớ ra hắn cũng là chuyện bình thường.

“Tại hạ là đệ tử chân truyền của phương trượng Huyền Từ tôn kính, Ngộ Si.” Hắn đáp: “Không biết Hư Trúc hắn có chỗ nào đắc tội với các hạ, vẫn mong ngươi nể mặt ta, tha cho hắn.”

Không chiến mà khiến binh của người khuất phục mới là cảnh giới cao nhất, Vương Viễn trực tiếp báo tên họ, hy vọng Phong Ba Ác biết khó mà lui.

Thế nhưng ai ngờ tên chó điên này rất ngông cuồng, danh hiệu của Vương Viễn chẳng có một chút tác dụng gì với gã hết, gã dữ tợn bảo: “Ngươi kêu ta tha cho hắn thì ta sẽ tha cho hắn sao? Ngươi có quan hệ gì với hắn?”

Người này ngay cả Tiêu Phong còn dám khiêu chiến, nên không coi Vương Viễn ra gì cũng rất bình thường thôi.

“Hắn là đệ tử Thiếu Lâm!” Vương Viễn đáp.

“Sai bét sai bét!” Bao Bất Đồng hét lên: “Hắn là đệ tử Thiếu Lâm thì ngươi phải ra giúp đỡ, vậy có phải ta cũng phải lên giúp tứ đệ của ta đánh ngươi không?”

“Ha ha!” Vương Viễn cũng biết Bao Bất Đồng là thánh chửi lộn, nên hoàn toàn chẳng muốn để ý tới hắn ta, vì thế hắn duỗi tay bắt lấy một tay khác của Hư Trúc, Phong Ba Ác lập tức cảm giác được nội lực hùng hậu truyền tới từ trên tay của Hư Trúc, tay không tự giác được mà tê rần, buông tay bắt Hư Trúc ra.

Sau khi đánh rời tay của Phong Ba Ác, Vương Viễn kéo Hư Trúc định rời đi.

“Tiểu tử được lắm! Có bản lĩnh đấy, không đánh hắn thì đánh ngươi cũng được!” Phong Ba Ác hú lên một tiếng kỳ quái, xách đao đuổi theo phía sau, bổ lên cổ Vương Viễn.

Vương Viễn không tránh không né, dùng cổ đỡ một nhát đao của Phong Ba Ác, rồi quay người lại, duỗi tay nắm lấy thân đao của gã, hai ngón tay dùng lực.

“Rắc!”

Đại đao trong tay Phong Ba Ác gãy làm đôi.

“?”

Công Dã Càn và Đặng Bách Xuyên ở bên cạnh thấy thế, đều cảm thấy cả kinh.

“Hòa thượng giúp hòa thượng, tứ đệ, ta tới giúp ngươi!”

Bao Bất Đồng trực tiếp theo tới, vồ một cái vào mặt Vương Viễn.

“Bảo vệ Hư Trúc!”

Vương Viễn thuận tay dùng [Thích Già Trịch Tượng Công] ném Hư Trúc tới trước mặt đám người Tống Dương, sau đó hắn bước một bước lên, huých một vai lên người Phong Ba Ác.

Phong Ba Ác bị húc bay ngược ra sau, đâm lên người Bao Bất Đồng, Bao Bất Đồng bị đụng rớt, tay phải của Vương Viễn theo tới, năm ngón tay gập lại bóp lấy cổ của Bao Bất Đồng, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một cái thì sẽ bóp chết hắn ta ngay.

“Đại sư, tuyệt đối không thể!”

Lúc này, Đặng Bách Xuyên và Công Dã Càn vội vàng nhảy ra, ngăn cản Vương Viễn, nói: “Tam đệ và tứ đệ ta nói chuyện không suy nghĩ, vẫn mong Ngộ Si đại sư thứ tội, ta sẽ quản giáo nghiêm ngặt hơn.”

“Hắn đã từng này tuổi rồi mà các ngươi còn không quản được, vậy phỏng chừng là quản không tốt được rồi, vẫn nên để kiếp sau sau dạy lại từ nhỏ thôi!” Vương Viễn cười lạnh một tiếng, trên tay hơi dùng sức.

“Rắc!” một tiếng, cổ của Bao Bất Đồng bị hắn bóp gãy.

“Tam ca!!!”

Phong Ba Ác thấy Vương Viễn giết chết Bao Bất Đồng thì kêu toáng lên, lao về phía hắn mà đá một phát.

Vương Viễn duỗi tay chộp lấy mắt cá chân Phong Ba Ác rồi giật xuống thật mạnh.

“Bịch!”

Gã bổ nhào rõ mạnh xuống đất.

Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác là hai kẻ mồm thối và tay bẩn nhất nhưng võ công trái lại rất giống nhau, cũng chỉ ngang cấp tám chín mươi. Đến giờ bọn chúng vẫn có thể lăn lộn trong giang hồ mà chưa bị người ta làm thịt đúng là chẳng dễ dàng gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận