Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1148: Ba chọi năm

“Lùi lại!”

Vương Viễn thấy thế, lập tức tiến lên một bước, bảo vệ Phương Đông Chưa Tỏ và Độc Cô Tiểu Linh ở phía sau mình, hai cánh tay hắn đan chéo, chân khí tản ra bảo vệ toàn thân.

“Keng keng! Ting ting!”

Bốn thanh vũ khí rơi lên người Vương Viễn mài ra tia lửa bắn ra bốn phía.

“Chỉ chút tài mọn mà cũng dám làm càn trước mặt ta!” Vương Viễn hét to một tiếng, tay trái duỗi tới rồi quặp lại, kẹp cả bốn thanh vũ khí rơi lên người mình vào dưới nách.

“Đại Uy Thiên Long!”

Cùng lúc đó, tay phải của Vương Viễn sử dụng Đại Kim Cương Chưởng, liên tiếp vỗ bốn cái về phía bốn Long sứ.

Nếu là đánh nhau thật, vậy cho dù Vương Viễn có võ công tuyệt vời, tu vi đạt đến cảnh giới hạng nhất, nhưng muốn đánh đơn với bốn người này cũng không dễ dàng gì.

Nhưng bốn Long sứ này rõ ràng không biết thủ đoạn của hắn, đao kiếm cùng giơ lên để lộ ra sơ hở, kết quả chỉ trong một hiệp đã trúng bẫy của Vương Viễn, bị tước sạch vũ khí.

Tuy nhiên, võ công của bốn người đều không yếu, thấy Vương Viễn liên tiếp tung chưởng, dưới tình thế cấp bách, bọn họ vội vàng vận nội lực, tung chưởng ra ngăn cản.

“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”

Chưởng lực của Vương Viễn va chạm với chưởng lực của bốn người.

Bốn người cảm giác được một nguồn sức mạnh dời non lấp bể đang trút xuống…

Chưởng lực hung ác của Vương Viễn phá tan sự chống cự của bốn người, kình lực dư thừa đánh vào ngực bọn họ, bốn Long Sứ chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, đồng loạt bị Vương Viễn đánh lùi về sau mấy mét.

“Dù sao cũng là BOSS cấp một trăm mười!”

Thấy bốn người không chỉ không chết, mà còn ổn định thân hình, Vương Viễn không khỏi cảm thán một tiếng.

BOSS chính là BOSS, thanh máu siêu dày này, phán định siêu cao này, cũng không phải là thứ có thể tùy tiện giết chết trong vòng một giây được.

“Đại hòa thượng được lắm!”

Vương Viễn dùng một chưởng đẩy lùi bốn Long sứ, khiến Bạng, Sấu tôn giả, và Lục Cao Hiên nhìn đến trợn tròn mắt.

Hồng An Thông cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Bốn Long sứ này có võ công thế nào thì Hồng An Thông vẫn rất biết rõ, tuy rằng mình cũng có thể làm được việc này, nhưng đó cũng là chuyện sau khi võ công đại thành. Còn Vương Viễn mới bao nhiêu tuổi thôi, mà đã có tu vi khủng khiếp như vậy, Thiếu Lâm tự thật không hổ là đại phái số một thiên hạ.

Vương Viễn ở bên này đẩy lùi bốn Long sứ, còn Phương Đông Chưa Tỏ và Độc Cô Tiểu Linh cũng không nhàn rỗi.

Độc Cô Tiểu Linh trực tiếp triệu hồi con rối, khởi động Thiên Nhân Hợp Nhất, Đệ Nhị Xuân hóa thành linh kiện bao phủ cả người cô lại, tấn công và phòng thủ, trong nháy mắt đã tăng lên cảnh giới cao thủ hạng nhất.

Phương Đông Chưa Tỏ thì nhoáng một cái, đã biến mất trước mặt mọi người.



Có Vương Viễn ở phía trước, Độc Cô Tiểu Linh đứng ở phía sau một cách rất hiểu chuyện, không tiến lên cận chiến, mà hai tay kéo hai bên cạnh sườn trái phải/

“Rầm!”

Hai nòng sóng đen thui đặt ở bên người, vận chân khí, bên trái là một luồng băng sương trực tiếp bao trùm về phía bốn Long sứ, bốn Long sứ bị đánh ra trạng thái băng sương giảm tốc độ ngay tại trận. Ngay sau đó, trên nòng súng bên phải lại phun ra một ngọn lửa. Bốn Long sứ hiển nhiên không dám đón đỡ sát thương thuộc tính, nên vừa vận chân khí ngăn cản, vừa chậm rãi lùi lại.

Nhưng lúc này, Phương Đông Chưa Tỏ đã xuất hiện ở phía sau Hoàng Long sứ Ân Cẩm, hắn ta đâm trường đao tới, trúng vào huyệt linh đài sau lưng Ân Cẩm.

Trước đó Ân Cẩm bị một chưởng của Vương Viễn đánh nội thương, sau đó lại bị hai luồng băng hỏa của Độc Cô Tiểu Linh tập kích, không chỉ thân bị thương nặng, mà phía sau cũng không đề phòng.

Võ học mà Phương Đông Chưa Tỏ tu luyện chính là thuật ám sát này, một kiếm này hạ xuống, đã đâm chết tươi Ân Cẩm.

“Đồ khốn!”

Hắc long sứ Trương Đạm Nguyệt thấy thế thì vừa sợ vừa giận, vung tay qua, vỗ một chưởng vào ót của Phương Đông Chưa Tỏ. Phương Đông Chưa Tỏ giơ trường đao lên, chặn chưởng lực của Trương Đạm Nguyệt một cách không chút hoang vang, rồi mượn thế lộn về sau, lại biến mất trước mặt mọi người.

“Mụ nội ngươi!” Trương Đạm Nguyệt tức giận, kêu lên quang quác.

Đột nhiên Xích Long sứ Vô Hận đạo nhân lớn tiếng hô: “Lão Trương cẩn thận phía sau!”

“Bàn Nhược Chư Phật!!”

Trương Đạm Nguyệt còn chưa phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì, thì Vương Viễn đã tới phía sau, vỗ một chưởng lên sau lưng gã. Trương Đạm Nguyệt chẳng kịp rên rỉ lấy một tiếng, đã bị một chưởng này đánh chết trong vòng một giây.

Bốn Long sứ chỉ còn lại hai người.

“Hòa thượng thối! Ngươi đi chết đi!”

Đánh chết Trương Đạm Nguyệt xong Vương Viễn còn chưa kịp thu hồi chưởng lực thì Hứa Tuyết Đình đứng cạnh đó đã vung tay lên. Một con rắn hoa nhỏ dài chừng gang tay phóng tới cánh tay hắn.

Nó há miệng cắn xuống.

[Bách Hoa Phúc Xà]!

Mặc dù đều là Ngũ Long sứ nhưng thực lực của Trương Đạm Nguyệt và Ân Cẩm tàng tàng nhau, Hứa Tuyết Đình mới là cao thủ thực sự, võ công so với đệ nhất cao thủ Bàn Đầu Đà(*) dưới trướng giáo chủ Hồng An Thông cũng không thua kém bao nhiêu.

(*)Đầu Đà béo

Võ công chẳng qua là thứ yếu, chỗ đáng sợ nhất của người này là giỏi dùng độc. Bách Hoa Phúc Xà là rắn độc hiếm thấy, lúc trước Hứa Tuyết Đình phản bội còn hạ độc khiến Hồng An Thông suýt chết kia kìa.

Hồng An Thông là cao thủ tuyệt đỉnh đó, bấy nhiêu đã đủ để thấy độc của Bách Hoa Phúc Xà này mạnh đến đâu.

“Bịch!”

Nhưng ngay lúc Hứa Tuyết Đình tưởng rằng Vương Viễn sẽ bị rắn cắn chết, hòa thượng kia lại chẳng buồn phản ứng, tiện tay tóm lấy Bách Hoa Phúc Xà, liếc mắt nhìn qua rồi ném bộp con rắn sang một bên như vứt đồ thừa thãi.

Đừng nói là bị rắn cắn chết, người ta còn không bị thương chút nào, thậm chí còn chẳng trúng độc.

“???!!!”

Hứa Tuyết Đình nhất thời sửng sốt, trên mặt hiện đầy vẻ khó mà tưởng tượng nổi, tựa hồ đang hoài nghi cuộc đời.

“Mấy người các ngươi còn đứng đó mà hếch cổ lên nhìn hả? Không mau lại hỗ trợ!”

Hồng An Thông thấy Vương Viễn ngay cả Bách Hoa Phúc Xà cũng không sợ thì biết ngay tu vi của hòa thượng này cao đến đáng sợ, lại có hai người trợ giúp, bốn Long sứ hiển nhiên không phải là đối thủ của hắn, thế là lão ta lớn tiếng giục ba người Bàn Đầu Đà, Sấu Đầu Đà và Lục Cao Hiên xông lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận