Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 129: Rừng Hổ Gầm hố cha 2

Bài viết cũng có hơn trăm bài.

Ngươi chơi trên diễn đàn có cái đức hạnh gì Vương Viễn cũng biết, mười người cẩu độc thân thì có đến chín người thích chém gió.

Mấy bài đăng liên quan đến rừng Hổ Gầm hơn nửa đều nói về sự lợi hại của lũ hổ trong rừng Hổ Gầm, so với việc đối phó với NPC dạng người cấp 30 khó hơn nhiều.

Cũng có người chơi đăng bài tuyên bố rằng bản thân may mắn một mình giết được một con hổ, bất ngờ rơi ra một tấm da hổ. Sau khi dùng da hổ làm thành đồ phòng hộ có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện nội công. Đương nhiên chủ nhân của bài đăng này bị người nói rất thê thảm.

Người chơi cày quái dã thú đều là lữ khách độc hành giang hồ, quái dã thú không rơi trang bị và công pháp, vì vậy tu vi của chúng bình thường không cao.

Thể nhưng hổ lại là quái vật Tinh Anh cấp 30, bây giờ người có khả năng vượt mười cấp giết quái đều là cao thủ, vượt 10 cấp giết quái Tinh Anh đều là nòng cốt của bang phái lớn, làm gì có chuyện đi đến rừng Hổ Gầm giết dã quái.

Càng quái lạ hơn chính là còn nói cái gì mà đồ phòng hộ bằng da hổ có khả năng nâng cao tốc độ tu luyện nội công... Chuyện này hiển nhiên trong mắt những người uyên bác chính là nói linh tinh.

Phải biết là, bây giờ để tăng nhanh tốc độ tu luyện nội công chỉ có hai phương thức, một là mua linh đan diệu dược, một cái nữa là mở phòng luyện công VIP, đây là việc làm vô cùng tốn tiền. Chính vì vậy nên mở ra được da hổ có khả năng tăng nhanh tốc độ tu luyện, chính là đang nói vớ nói vẩn.

Còn có một bài khá là thú vị, hình như là do một đệ tử đệ tử Cái Bang đăng, kí tên "Cung Hỉ Phát Tài", nội dung bài đăng đại khái là "Bạch trưởng lão và Từ trưởng lão của Cái Bang gần đây tinh thần không tốt, muốn tìm pín hổ ngâm rượu uống... Không biết hổ ở rừng Hổ Gầm có thể rơi ra không."

Lượng tương tác bên trong bài đăng này có thể tưởng tượng được, tràn kín gần ba tầng. Càng nói càng bay xa, càng lướt xuống xem càng không thể tưởng tượng nổi.

Vương Viễn cũng không nhịn được muốn cười, nếu Cung Hỉ Phát Tài không phải đang nói đùa, người thiết kế trò chơi này cũng đúng là đủ khốn nạn. Từ trưởng lão của Cái Bang mỗi ngày đi bộ xin cơm ở thành Lạc Dương, Vương Viễn cũng có gặp qua vài lần. Là một ông lão râu tóc bạc phơ áng chừng bảy, tám chục tuổi, ngần này tuổi ăn sống pín hổ cũng miễn cưỡng đứng dậy, lại còn ngâm rượu uống... có tác dụng gì.

Các bài đăng khác đại khái cũng như vậy, ngoài nói đùa thì là khoe khoang khoác lác, không có một bài nghiêm túc. Đối với cảnh của Vương Viễn bây giờ thì không có chút tác dụng gì.

Vương Viễn suy nghĩ một chút, lại gõ thêm chữ BOSS phía sau cụm rừng Hổ Gầm tìm kiếm một lần nữa. Lần nay sau khi rút gọn hơn trăm bài đăng chỉ còn lại một bài.

Tựa đề bài đăng này thoáng chốc hấp dẫn sự chú ý của Vương Viễn.

"Quan điểm của tôi về BOSS cao cấp Hổ Sơn Quân trong bản đồ hoang dã rừng Hổ Gầm."

Vương Viễn vội vã nhấp vào đọc, chỉ thấy trong bài đăng có một hàng chữ duy nhất "Nếu trong tên Hổ Sơn Quân đã có chữ hổ, chắc chắn sẽ rơi ra hổ phù, các bang hội lớn muốn xây dựng trụ sở bang hội tranh thủ đi giết! RT!"

"Cái đệt!"

Thấy cái tít giật gân này, Vương Viễn đã suýt chút nữa ném luôn máy tính, tố chất của con người bây giờ quả thật quá thấp, tiêu đề tuyệt vời như vậy, nội dung một cái so với một cái càng ngắn gọn.

"Aizz..."

Thở dài, Vương Viễn im lặng đóng máy vi tính lại.

Mong chờ đám tiện nhân trên diễn đàn này có thể cung cấp cho mình chút thông tin hữu dụng, còn không bằng hắn tự chạy lung tung trong rừng đâu.

Đợi bọn chúng rút ra được thứ gì có ích, sợ rằng Hổ Sơn Quân đã bị hắn giết rồi.

...

Đeo thiết bị trò chơi vào, khung cảnh chuyển tiếp một cái, Vương Viễn lại trở về trong khu rừng tối đen như mực. Cầm theo thiền trượng tiếp tục đi loạn khắp nơi không có mục đích.

"Cứu mạng... Ai đó cứu ta với."

Ngay lúc tâm trạng Vương Viễn đang vô cùng bực bội, đang định quay về Lạc Dương, đột nhiên từ sâu trong rừng cây truyền đến tiếng kêu cứu của người chơi.

"??"

Nếu là ở hiện thực, ở chỗ như này mà nghe thấy tiếng người kêu cứu, tâm lí người bình thường chắc chắn sẽ muốn hỏng mất. Dù sao thì rừng núi hoang vu, âm khí nặng nề, không biết chừng là Bán Tiệt Quan Âm, hay là Hồng Hài Nhi gì đó.

Nhưng ở trong game lại không như vậy, Vương Viễn nghe tiếng kêu trong lòng đột nhiên vui vẻ lên, vội vã đi về phía âm thanh.

Một mình ở chỗ này đi dạo một buổi trưa, Vương Viễn cũng rất là cô đơn. Bây giờ cuối cùng cũng gặp được người chơi, tâm tình trong lòng Vương Viễn có thể tưởng tượng được.

Vương Viễn đi không bao xa về phía âm thanh phát ra, thì thấy ở gần đó có một nam tử mặc đồ xám đang đứng.

Nam tử kia khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc theo kiểu thư sinh, có vẻ như là một NPC.

“Ơ?”

Nhìn thấy NPC kia, Vương Viễn không kiềm được sự kỳ quái trong lòng.

Rừng Hổ Gầm này âm khí dày đặc, nguy cơ tứ phía, cho dù là người có võ công cao cường thì cũng không chắc có thể toàn thân ra, một thư sinh nho nhã yếu ớt mà lại hô to gọi nhỏ ở đây, chẳng lẽ không sợ thu hút Ban Lan Hổ Hộ Vệ ở gần đây đến sao?

“Đại sư! Cứu ta!”

Ngay tại lúc Vương Viễn âm thầm kinh ngạc thì thư sinh nho nhã yếu ớt đó cũng phát hiện ra Vương Viễn ở cách gã không xa, gã lập tức đi đến nói: “Đại sư, ta bị lạc đường rồi, ngươi có thể đưa ta ra ngoài không?”

Xem gã tìm người kìa... chính Vương Viễn cũng không biết gì về tình hình xung quanh đây, làm sao có thể đưa người khác ra ngoài được chứ.

Nếu là một người chơi thì Vương Viễn còn có thể đưa gã đi một đoạn đường, nhưng tên này là một NPC, muốn đưa cũng không đưa được.

Trong lúc nói chuyện, thư sinh đó đã đi đến bên cạnh Vương Viễn, gã vừa nói hai tay vừa nắm lấy cánh tay của Vương Viễn.

“Keng!”

Cùng lúc đó, trên cánh tay vương viễn vang lên âm thanh lanh lảnh, chỉ thấy móng của mười ngón tay thư sinh đó đột nhiên trở nên sắc bén, gã chộp chặt lấy cánh tay Vương Viễn, nhưng ai mà ngờ lại cứ như là chộp vào sắt thép vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận