Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1400: Đánh trận không phải như vậy (2)

Vương Viễn nhìn chằm chằm vào người này, sững sờ mất chừng bảy, tám giây.

Người này lại rất ung dung thản nhiên, không vì bị Vương Viễn nhìn chằm chằm vào mà có bất cứ cảm xúc nào, từ đó có thể thấy được tâm trí của gã tuyệt đối là người làm nên đại sự.

Vậy mà trong ma giáo còn có một thần nhân như vậy ẩn nấp nữa sao?

Nghĩ Vương Viễn đã từng tới đỉnh Quang Minh, cũng đã từng đánh nhau với Trương Vô Kỵ, còn ấn tên khốn Dương Tiêu kia vào trong hố xí, có cấp cao nào ở Ma giáo đều xem như quen biết hết, về phần người này thì lại là lần đầu tiên gặp, rốt cuộc thì y là một trong tứ đại pháp vương hay là một trong ngũ tán nhân?

“Ừm...”

Vương Viễn trầm ngâm một chút, rồi hỏi: “Các hạ là?”

“Thống lĩnh đương nhiệm của Ngũ Hành Kỳ! Chu Trùng Bát!” người đó đáp với vẻ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

“Há há... Trùng Bát...” Vương Viễn cười há há, bảo: “Sao cái tên này của ngươi lại như trò đùa thế...”

“...”

Chu Trùng Bát hơi sững sờ, rồi nói với vẻ oán hận: “Còn không phải do người Mông Cổ đó, hoàn toàn không coi người Hán chúng ta là người hay sao, loại tiện dân như chúng ta, ngay đến cả đặt tên cũng đều dựa theo yêu cầu của bọn họ, ta ở nhà sắp hàng thứ tám, hiển nhiên gọi là Trùng Bát rồi.”

“Ừm... thật sự xin lỗi...” Nghe thấy lời này của Trùng Bát, Vương Viễn vội vàng tỏ vẻ xin lỗi.

Lấy tên của người khác ra trêu đùa, vốn chính là một thú vui thấp kém, mà tên của Chu Trùng Bát lại còn có bối cảnh lịch sử mang tính sỉ nhục như vậy, khiến Vương Viễn càng không dám quấy rối nữa.

“Ngưu nguyên soái không cần xin lỗi!” Chu Trùng Bát đáp: “Loại trừ Thát Lỗ khôi phục Trung Hoa vẫn luôn là chuyện mà ta tha thiết mong cầu! Chỉ cần ngươi nói một câu, Chu Trùng Bát ta bằng lòng xông pha khói lửa vì ngươi!”

“Tốt! Huynh đệ tốt!” Vương Viễn nghe vậy, vô cùng cảm động.

Những quốc gia khác xuất binh, đều là đại diện cho lợi ích nhà mình, cũng chỉ có Chu Trùng Bát mới là đại diện cho giai cấp nhân dân chân chính, nguyện vọng của bọn họ rất đơn giản, chính là muốn được ăn no, được mặc ấm, sống giống như con người... Ngay cả chút yêu cầu này, nếu có người còn cảm thấy cao, vậy những người đó còn chẳng phải là súc sinh hay sao?

“Dựng trại đóng quân đi!” Vương Viễn phân phó một câu, Chu Trùng Bát dẫn Ngũ Hành Kỳ đi đóng trại.

Còn Vương Viễn quay trở về trong lều lớn của mình, tiếp tục đọc binh thư.

Sau khi đọc mấy trang, hắn bắt đầu đau đầu.

Khi còn nhỏ, ngay cả loại sách đơn giản nhất mà hắn còn không đọc nổi, huống chi là mấy thứ phức tạp khó hiểu như binh thư này. Võ Mục di thư này chính là tinh hoa trong các binh pháp, Vương Viễn đọc nửa ngày, chữ bên trên đều biết hết đấy, chỉ là không hiểu nổi bên trong nói cái gì mà thôi.

Sớm biết thế này đã chăm chỉ đọc sách, cũng không biết mức chơi trò chơi còn đau đầu như vậy.

“Ngưu nguyên soái! Các quân đội đã dựng trại xong xuôi! Mời ra chỉ thị tác chiến!”

Ngay khi hắn đang đau đầu, thì ba người Cao Thăng Thái, Vi Tiểu Bảo, và Chu Trùng Bát đi vào trong lều lớn.

Hành quân đánh trận không phải cứ kéo bè kéo lũ đi đánh loạn, cùng hô hào xông lên, ai hung hãn thì người đó lợi hại. Thân là đại diện của các bên thế lực, loại chuyện xuất binh thế nào này, phải có chiến lược tác chiến kỹ càng mới được, dù sao đối thủ cũng không phải người bên cạnh, mà là thiết kỵ Mông Cổ với chiến thuật nổi danh thiên hạ.

“Chuyện này...”

Nghe Cao Thăng Thái hỏi như vậy, Vương Viễn có hơi ngơ ngác.

Mệnh lệnh tác chiến, Vương Viễn nào có biết mệnh lệnh tác chiến gì đâu, ngươi muốn kêu hắn ở trên chiến trường mò tiện nghi, nhặt trang bị thì còn được, chứ loại chuyện tác chiến chính diện này, hắn hoàn toàn không có chuyên môn.

“Ừm...”

Vương Viễn nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Cao Quân hầu có cao kiến gì không?”

Cú ném này rất tinh tế, vừa cho Cao Thăng Thái thể diện nhất định, vừa cho ông ta không gian phát huy, lại còn có thể che giấu một sự thật rằng Vương Viễn là một nguyên soái phế vật.

“Thiết Kỵ Mông Cổ xưa nay nổi tiếng hung hãn!” Cao Thăng Thái đáp: “Mỗi khi bọn họ khởi binh tiến công, đều sẽ cho thiết kỵ mặc giáp nặng tiên phong đi trước, còn kỵ binh nhẹ, cầm cung tên ở phía sau bắn yểm trợ, công thủ đầy đủ, đi đến bất cứ nơi nào cũng không có người có thể địch lại được.”

“Có thể đừng nói chuyện lo lắng như vậy, mà nói chút gì đó lạc quan đi được không...?” Vương Viễn hơi buồn bực, Cao Thăng Thái này tới để chém gió sao, kêu ngươi đưa ra ý kiến, ngươi lại ở đó nói lính Mông Cổ hung hãn bao nhiêu, lính Mông Cổ mạnh cỡ nào, ngươi cho rằng mọi người không biết sao?

“Ha ha!”

Cao Thăng Thái nở nụ cười, đáp: “Kẻ hèn này cho rằng, muốn ngăn cản người Mông Cổ tấn công, nhất định phải ngăn cản quân đội thiết kỵ của bọn họ mới được! Tuy rằng nước Kim có kỵ binh mặc giáp nặng như Thiết Phù Đồ, nhưng bây giờ người tới đều là quân lính cưỡi ngựa bắn cung tầm xa, người duy nhất có thể ngăn cản người Mông Cổ trên chiến trường từ phía chính diện, cũng chỉ có kỵ binh giáp nặng của nước Liêu mà thôi.”

“Ta...”

Ông ta nói như vậy, Vương Viễn cuối cùng cũng hiểu được chỗ gian xảo của Đoàn Chính Thuần và Khang Hy, hai tên này trông thì bỏ nhiều vốn đấy, nhưng thực ra lại không tử tế gì.

Một người mang là quân đội trinh sát đến, một người dẫn đến là đội quân tầm xa... hoàn toàn không có quân đội nào đánh chính diện với thiết kỵ Mông Cổ. Tuy rằng Vương Viễn không hiểu đánh trận, nhưng cũng biết nghề nghiệp Tanker làm cái gì, con mẹ nó nếu đánh trận rồi, cảm giác nước Kim và Đại Lý hoàn toàn sẽ không có thương vong trực tiếp gì rõ ràng.

Vẫn là Phong ca có ý tứ nhất, người ta phái đi là đội quân chính diện, có thể đánh với loại thiết kỵ Mông Cổ đó.

Ý tứ trong lời nói này của Cao Thăng Thái cũng rất đơn giản, ngươi kêu nước Liêu các ngươi chống chọi đi, Đại Lý chúng ta chui dưới háng là được.

Chuyện chịu thiệt rõ ràng như vậy, Vương Viễn hiển nhiên sẽ không đi làm, vì thế quay đầu nhìn sang Vi Tiểu Bảo.

“Ngưu ca, ngươi biết ta mà, ta có biết đánh trận đâu...” Vi Tiểu Bảo vội vàng xua tay.

“...”

Vương Viễn hơi cạn lời, chỉ đành quay đầu nhìn về phía Chu Trùng Bát với vẻ bất đắc dĩ.

Theo lý mà nói, hắn rất thích Chu Trùng Bát, nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là một quân khởi nghĩa nông dân, có thể có bao nhiêu chiến lược? Vương Viễn nhìn y cũng là vì thực sự không muốn để quân đội Đại Liêu cứ giao chiến chính diện với với thiết kỵ Mông Cổ như vậy.

“Ha ha!” Chu Trùng Bát mỉm cười, thản nhiên đáp: “Đánh trận không phải như vậy đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận