Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1021: Lửa của Nhị Xuân

Trong số các môn phái lớn, đúng là có môn phái biết dùng lửa, Ma Giáo trên đỉnh Quang Minh vốn tu luyện nội công là Thánh Hỏa, có thể sử dụng nội lực mang thuộc tính lửa để tấn công mục tiêu.

"Ta e là không được!"

Tề Ứng lắc đầu nói: "Không bàn đến chuyện đệ tử Ma Giáo không đội trời chung với phái Nga Mi chúng ta, cho dù có không oán không thù, hay đệ tử Ma Giáo có nội công và tu vi vượt qua Ngưu thiếu hiệp, thì Chân Linh Chi Hỏa mà bọn họ phát ra cũng không đủ tinh thuần."

"Hả? Còn cần phải tinh thuần nữa sao?" Vương Viễn có chút suy sụp.

"Đúng!"

Tề Ứng gật đầu nói: "Chỉ có ngọn lửa tinh thuần mới mang đến hiệu quả cao nhất, nội lực của một người chơi bình thường vốn dĩ không thể đáp ứng yêu cầu của sự tinh thuần này, trừ phi năng lượng thúc giục nên ngọn lửa của người đấy đến đến từ linh khí của trời đất."

"Linh khí của trời đất? Ta hiểu rồi!"

Vương Viễn khẽ nhướn mày, hai hàng lông mày đang nhíu chặt bỗng nhiên buông lỏng, sau đó giãn ra.

Dựa theo thiết lập của hệ thống, trên cơ sở cùng cảnh giới cấp bậc đại tông sư thì nội lực của NPC tinh thuần hơn người chơi rất nhiều.

Nhưng muốn hút linh khí trời đất phải bước vào cảnh giới tiên thiên.

Trong trò chơi, chỉ có mỗi mình Bạch Hạc Lưỡng Sí là người chơi đạt tới cảnh giới tiên thiên, nhưng hiện giờ hắn ta đã rớt cảnh giới, hơn nữa không tu luyện nội công thuộc tính hỏa có tìm cũng chẳng được tác dụng gì.

Song trừ Bạch Hạc Lưỡng Sí ra thì còn một người nữa mang chân linh hỏa, nói đúng ra thì không phải người mà là một con rối…

Người chơi có con rối trong Đại Võ Tiên chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà còn mang chân linh hỏa hiển nhiên chỉ có mỗi mình Độc Cô Tiểu Linh.

Hạt nhân của con rối Ngưu Nhị Xuân là viên nội đan lấy từ Băng Hỏa Ma Viên.

Độc Cô Tiểu Linh là một kỹ thuật trạch chính tông, ngày ngày chăm chỉ nghiên cứu cơ quan của nàng, trừ phi có chuyện cực lớn, nếu không sẽ không xuất hiện.

Hồi trước tất cả mọi người đến Thiếu Lâm tự xem Ngự Linh cấp mười trong truyền thuyết mà cô nàng còn không thèm đi kia kìa.

Cho nên muốn tìm Độc Cô Tiểu Linh phải nhắn tin riêng trước, nếu không với thói quen quanh năm suốt tháng ẩn kênh đoàn đội của nàng thì có nhìn thấy đằng trời.

“Làm cơ quan.”

Câu trả lời của Độc Cô Tiểu Linh cực kỳ ngắn gọn và súc tích, không làm cơ quan thì chính là làm tài liệu chuẩn bị cho việc làm cơ quan, đúng là một người chơi chuyên nghiệp.

“Mang Nhị Xuân tới Nga Mi một chuyến đi, ta có chuyện cần nhờ ngươi!”

Vương Viễn kể lại cho Độc Cô Tiểu Linh nghe chuyện chế thuốc cần đến chân linh hỏa.

“Tới ngay đây!”

Độc Cô Tiểu Linh không thèm dông dài, quẳng lại một câu rồi lặn mất tăm.

Không lâu sau cô nàng đã xuất hiện trong đan phòng phái Nga Mi.

“Í? Đây là? Gấu trúc đó hả?”

Độc Cô Tiểu Linh nhìn thấy nhóc “Hắc Bạch Cẳng” sau lưng Vương Viễn thì phản ứng y hệt Nhất Mộng Như Thị và Tống Dương, quên sạch chuyện chính cần làm, toàn bộ sự chú ý đã bị nhóc gấu trúc kia câu mất. Cô nàng vươn tay vuốt ve quả đầu trắng đen của nó.

Hắc Bạch Cẳng được sờ vui vẻ hừ hừ.

Độc Cô Tiểu Linh căm tức nói: “Đều là môn phái ở Tứ Xuyên, dựa vào đâu phái Nga Mi có gấu trúc mà Đường Môn chúng ta không có? Không công bằng gì cả!”

“Nó là của ta…”

Vương Viễn cạn lời.

“Của ngươi? Dựa vào đâu Thiếu Lâm tự ở Hà Nam lại có gấu trúc Tứ Xuyên chúng ta…” Độc Cô Tiểu Linh tiếp tục không phục.

“Đây là thú cưỡi!”

Vương Viễn bất đắc dĩ nói: “Không xem kênh đoàn đội thì thôi, chẳng nhẽ đến cả kênh thế giới ngươi cũng không thèm ngó?”

“Không, lấy đâu thời gian mà ngó với nghiêng!” Độc Cô Tiểu Linh nói: “Nếu không phải ta cài cấp ‘quan tâm đặc biệt’ với ngươi thì lúc ngươi gửi tin ta cũng không trả lời nhanh đến vậy.”

“Chẳng trách…”

Vương Viễn từng thấy lúc Độc Cô Tiểu Linh làm cơ quan rồi, đó quả thực là một công việc cực hao công tốn sức, kỹ thuật phải hết sức cẩn thận.

Hơi phân tâm chút thôi là có khả năng khiến cơ quan chế tạo thất bại, mà đó đều là nguyên vật liệu bỏ tiền ra mua.

Thời điểm Độc Cô Tiểu Linh làm cơ quan, vì không muốn bị quấy rầy nên ẩn kênh tin tức cũng là chuyện thường tình.

Song điều làm Vương Viễn khá bất ngờ là cô nàng này lại cài cấp ‘quan tâm đặc biệt’ với hắn, xem ra mình rất có địa vị trong lòng cô nàng đấy chứ.

Vương Viễn thấy hơi đắc ý.

Cả hai đi đến trước mặt Tề Ứng. Vương Viễn lên tiếng: “Tề trưởng lão, ta tìm được chân linh hỏa mà ngài muốn rồi đây!”

“Chân linh hỏa? Đường Môn…?” Tề Ứng quan sát Độc Cô Tiểu Linh một lượt, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Còn là một cơ quan sư nữa, sao có chân linh hỏa được?”

Y nói vậy không phải là đang xem thường Đường Môn.

Cung, ám khí, độc dược và khinh công của Đường Môn đều vô cùng lợi hại, nhưng người chơi phái này không giỏi nội công chứ đừng nói chi là nghề nghiệp ít được chú ý đến dùng cơ quan con rối để chiến đấu như cơ quan sư.

Vương Viễn tìm một cơ quan sư Đường Môn đến nói cô nàng có chân linh hỏa, Tề Ứng quả thực không tin.

“Chân linh hỏa là gì?” Độc Cô Tiểu Linh ngu ngơ hỏi, hiển nhiên đây là lần đầu tiên cô nàng nghe nói đến khái niệm này.

“Là lửa Nhị Xuân phóng ra đó!” Vương Viễn giải thích.

“Ồ, là thế sao.” Độc Cô Tiểu Linh tiện tay gọi Nhị Xuân ra rồi ra lệnh cho nó dùng lửa tấn công.

“Vù!”

Nhị Xuân nhấc tay phải lên, một ngọn lửa tinh khiết phóng ra.

Tề Ứng tròn mắt nhìn, ngạc nhiên nói: “Đúng, đúng đúng, đây chính là chân linh hỏa! Không ngờ cơ quan sư Đường Môn này lại có thứ tốt đến thế!”

Xem ra đây đúng là chân linh hỏa rồi.

Vương Viễn nghe vậy kích động ôm lấy bả vai Độc Cô Tiểu Linh: “Linh à, ta có thể tăng ngộ tính, công lớn từ ngươi cả đó!”

“Ha ha!” Độc Cô Tiểu Linh bị Vương Viễn ôm ôm kéo kéo như vậy thì mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Có thể giúp được ngươi là tốt rồi!”

Bấy giờ Tề Ứng lên tiếng: “Nếu đã tìm được chân linh hỏa rồi, chúng ta nên bắt đầu ngay thôi! Mời hai vị theo ta!”

Vừa nói Tề Ứng vừa dẫn Vương Viễn và Độc Cô Tiểu Linh vào sâu trong đan phòng.

Sâu trong đan phòng đặt một lò luyện đan lớn.

Chiếc lò cao chừng hai mét, cao hơn Vương Viễn một chút. Còn Độc Cô Tiểu Linh thân hình nhỏ con thấp bé, đứng trước lò chỉ cao đến nắp mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận