Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 918: Cảm ơn, duyên phận

Đoàn Chính Thuần muốn nói lại thôi, không biết nên làm thế nào.

Đám người Phạm Diệp và Hoa Hách Cẩn thấy tiểu yêu nữ này bị Tiêu Phong đánh chết, trong lòng lại thầm vui vẻ, nhưng lại ngại mặt mũi của Đoàn Chính Thuần, nên cũng chỉ đành làm ra vẻ đau buồn.

“Không biết tại sao các hạ lại giết con gái ta?”

Đoàn Chính Thuần do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiến lên hỏi.

“Còn không phải vì cô ta tinh quái hay sao?”

Không đợi Tiêu Phong trả lời, Vương Viễn đã vội vàng chen mồm vào.

Với tính cách của Tiêu Phong, hiển nhiên sẽ không giải thích quá nhiều với Đoàn Chính Thuần. Đoàn Chính Thuần võ công chẳng ra làm sao, nhưng cũng là người cần thể diện, hai người này nói chuyện vòng vo, nếu đánh nhau thật, vậy không phải A Tử sẽ chết vô ích hay sao.

“Vốn đại ca và ngươi hẹn nhau ở trên cầu bàn chút chuyện, kết quả A Tử lại cải trang thành bộ dạng của ngươi…” Nói đến đây, Vương Viễn lại bảo: “Đứa con gái ngoan đó của ngươi có tính cách thế nào, ngươi cũng không phải không biết…”

Vương Viễn không hổ là chuyên gia đổi trắng thay đen, chỉ một câu nói, đối với hai bên mà nói lại có hai ý nghĩa.

Đứng ở bên Tiêu Phong để lý giải: Mọi người đều biết A Tử có tính cách thế nào, là ả ta trời sinh ngang bướng, cố tình cải trang thành Đoàn Chính Thuần, đi lên cầu chịu chết… mình chỉ lỡ tay làm chết người.

Mà lý giải phía bên Đoàn Chính Thuần lại là, A Tử chủ động đi khiêu khích Tiêu Phong, rồi bị Tiêu Phong ngộ sát…

Đương nhiên, trong câu chữ của Vương Viễn cũng không hề nói A Tử chủ động khiêu khích, nhưng Đoàn Chính Thuần cũng biết A Tử và Tiêu Phong đều có tính cách thế nào, với thái độ làm người của Tiêu Phong, hiển nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đi gây khó dễ cho con nhãi ranh này.

Nghe thấy Vương Viễn nói như vậy, ngay cả Nguyễn Tinh Trúc cũng dừng tay lại.

Vốn dĩ vẫn là Tiêu Phong đuối lý, nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng A Tử mới không hợp đạo lý.

Đám người Phạm Diệp lại càng thầm khoái chí hơn: “Đáng đời, con tiểu yêu nữ này thủ đoạn ác độc, gặp được nhân vật lợi hại thì bị giết thôi! Ả sớm đáng chết rồi!”

Vương Viễn nói như vậy, hai bên đều cảm thấy mình đuối lý, trận này hiển nhiên cũng không thể đánh tiếp được, Đoàn Chính Thuần may mắn lại tránh thoát được cái chết.

“Hóa ra tất cả đều là hiểu lầm…”

Đoàn Chính Thuần ngây người, lẩm bẩm một mình, rồi bảo: “Cảm ơn Kiều bang chủ đã đưa thi thể của con gái ta trở về.”

Nhìn thấy chưa, đây chính là tác dụng kết hợp của việc vừa biết đánh đấm vừa giỏi võ mồm.

Có thực lực của Tiêu Phong làm hộ thuẫn, một màn lừa đảo này của Vương Viễn, khiến Đoàn Chính Thuần đã mất con gái chỉ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, còn phải nói một tiếng “cảm ơn” với Tiêu Phong.

“Khà khà!”

Vương Viễn cười khà khà, nói tiếp: “Chết con gái quả thực là một chuyện đau buồn, nhưng vẫn còn một chuyện vui nữa!”

“Hòa thượng ngươi thật không biết nói đạo lý! Người ta đã mất con gái, mà ngươi còn nói chuyện vui được sao?” Nguyễn Tinh Trúc không dám làm gì Tiêu Phong, nhưng lại không dám mắng Vương Viễn chắc!

“Đoàn phu nhân chớ có sốt ruột!” Vương Viễn đi tới bên cạnh A Châu: “Ngươi có biết cô ấy là ai không?”

Cả đời này Nguyễn Tinh Trúc luôn muốn làm Đoàn phu nhân chân chính, ba chữ “Đoàn phu nhân” của Vương Viễn gọi ra, khiến bà ta như nở gan nở ruột, thấy Vương Viễn chỉ về phía A Châu và hỏi, thái độ của bà ta cũng tốt hơn không ít, nghi ngờ hỏi: “Cô ta là ai?”

“Cô ta họ Đoàn! Tên là A Châu!” Vương Viễn quay đầu nói với A Châu: “Tiểu Châu, mau đưa khóa vàng và bả vai của ngươi cho mẹ ngươi nhìn đi!”

“Chuyện này…”

A Châu cũng không ngờ Vương Viễn sẽ giở một chiêu như vậy, trong lúc nhất thời, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Phong một cách thất thần.

“Ừm!”

Tiêu Phong gật đầu.

A Châu đi lên trước, đưa chiếc khóa vàng đó của mình cho Nguyễn Tinh Trúc, sau đó để lộ chữ Đoàn ở trên bả vai.

“Ta…”

Nhìn thấy hai tín vật này, Nguyễn Tinh Trúc và Đoàn Chính Thuần đều choáng váng… Vừa mất một đứa con gái, rồi lại có một đứa con gái khác. Tâm trạng của hai người thật sự buồn vui lẫn lộn, không có lời nào để diễn tả.

“Đứa con gái đáng thương của ta!” Nguyễn Tinh Trúc ôm chầm lấy A Châu.

Đoàn Chính Thuần cũng kích động nói: “Thật đúng là duyên phận, cũng may có Kiều bang chủ bấy lâu nay vẫn luôn chăm sóc con gái chúng ta, tại hạ vô cùng biết ơn!”

Thực ra Đoàn Chính Thuần cũng chẳng quá nhiều cảm tình đối với con gái của mình, dù sao thì thằng cha khốn nạn này cũng chỉ sinh mà không nuôi nấng, mười mấy năm không gặp, hiển nhiên sẽ không có tình cảm.

Trong cốt truyện nguyên tác, Đoàn Chính Thuần nghe tin con gái bị giết, cả đêm chạy tới Lạc Dương tìm Khang Mẫn để ngủ, không hề có một chút ý tứ lưu luyến nào cả.

Huống chi, A Tử lại điêu ngoa độc ác như thế, nếu không phải có Nguyễn Tinh Trúc ở đây, thì chính bản thân Đoàn Chính Thuần có khả năng đã thanh lý môn hộ rồi.

So với A Tử điêu ngoa và độc ác, thì A Châu không biết được người yêu mến hơn bao nhiêu.

Tuy đều không có tình cảm gì, nhưng A Châu rốt cuộc vẫn khiến Đoàn Chính Thuần bớt lo nghĩ hơn A Tử nhiều, Tiêu Phong giết A Tử vốn đã thay Đoàn Chính Thuần giải quyết được một vấn đề đau đầu, đồng thời tìm lại được một đứa con gái ngoan ngoãn như A Châu này, có lẽ Đoàn Chính Thuần là người chiến thắng lớn nhất.

Lúc này, sự biết ơn của Đoàn Chính Thuần chắc chắn phát ra từ tận nội tâm.

Trong phút chốc, bầu không khí vốn cực kỳ xấu hổ trong căn phòng, lập tức trở nên hòa hợp êm ấm.

A Tử đáng thương nằm trên mặt đất giống như một cọng cỏ nhỏ không người hỏi han, thậm chí còn bị đám người Hoa Hách Cẩn đi ra khỏi cửa phòng vô tình đá cho vài phát.

“Ha ha!”

Thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm đã biến mất, Vương Viễn mỉm cười, bảo: “Bây giờ ngươi chính là cha vợ của Tiêu đại ca rồi! Chúng ta là gia đình vui vẻ…”

“Chuyện này… không dám!” Đoàn Chính Thuần có hơi được sủng ái mà lo sợ, Đoàn lão nhị y có đức hạnh và năng lực gì mà có thể làm cha vợ của Tiêu Phong.

“Hừ!”

Tiêu Phong liếc mắt nhìn Đoàn Chính Thuần một cách khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Chúng ta có thù không đội trời chung! Không phải chỉ với vài ba lời nói bừa bãi của sư đệ ta thì có thể giải quyết được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận