Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1122: Chiêu trò cũ

Hi Hòa nôn nóng quát: “Đám người Ngưu Đại Xuân chạy rồi!”

“Tình huống gì đây? Các ngươi có hơn hai trăm người mà không cản được hắn sao?” Đông Hoàng có hơi hoảng sợ.

Đều là người chơi cấp bảy mươi, mà hai trăm người lại không cản nổi một người, có phải hòa thượng này hơi BUG quá rồi không?

“Ờ! Chặn không nổi, tên hòa thượng đó khó xơi quá!” Hi Hòa trả lời.

“Vậy các ngươi tiếp tục đuổi giết đi, có thể kéo dài thời gian bao nhiêu thì kéo dài bấy nhiêu.”

“Chuyện đó…”

Nghe được lời này của hắn ta, Hi Hòa mặt mũi trắng bệch, đấy là do ngươi không phải người bị tên đó móc tim, đúng là nói dễ hơn làm mà.

Hi Hòa nói mà lòng còn sợ hãi: “Ta mặc kệ, dù sao các ngươi cứ cố lên nhé!”

“Gì vậy? Có ý gì thế?” Vẻ mặt của Đông Hoàng mơ hồ, Hi Hòa thì lại kéo Đông Hoàng vào danh sách đen một cách vô cùng quả quyết, để cô bình tĩnh lại một chút trước đã.

“Ế? Đó là ai vậy?”

Ngay đúng lúc này, Tà Đế vỗ lên bả vai của Đông Hoàng đang tức giận, rồi chỉ về phía xa.

“?”

Đông Hoàng nhìn theo hướng ngón tay của nó, chỉ trông thấy trên con đường ở quân doanh phía trước, có hai vệ binh đang dẫn một hòa thượng béo, cao lớn cường tráng đi vào trong đại doanh.

Hai người hiển nhiên không xa lạ gì với tên hòa thượng béo quen thuộc đó, đó chính là Vương Viễn, trong tay hắn xách một người trung niên với vẻ mặt tiều tụy, đó chính là Sở vương, phía sau hắn còn có một tên béo lùn nữa.

“Là Ngưu Đại Xuân!”

Đông Hoàng kích động một hồi khi nhìn thấy mấy người này, nhưng rất nhanh đã lại buồn bực nói: “Sao người này lại bắt Sở vương?”

“Đừng quan tâm làm gì nữa! Bọn họ chắc tám phần là phản bội rồi, muốn mang Sở vương đi dâng cho Gia Luật Hoằng Cơ đây mà!” Tà Đế nói: “Chúng ta đi theo phía sau bọn họ thì có thể tìm được Gia Luật Hoằng Cơ.”

“Có lý.” Đông Hoàng siết nắm tay, đáp với vẻ hưng phấn: “Giết Gia Luật Hoằng Cơ sẽ được phong làm Nam Viện đại vương, lại cứu được Sở vương điện hạ, ít nhất cũng phải được phong là Bắc Viện đại vương ấy chứ, đến lúc đó hai chúng ta mỗi người một chức, khà khà!”

Nói đến đây, nước miếng của hắn ta sắp nhiễu cả xuống.

“Mau mau mau! Đi theo đi!”

Tà Đế cắt ngang giấc mơ của Đông Hoàng, hai người lặng lẽ đi theo, bám theo phía sau mấy người Vương Viễn.



“Tiểu Ngưu nhi, thuật dịch dung này của ngươi chắc hẳn có thể dịch dung cho mình nhỉ.”

Trong kênh tổ đội ba người Vương Viễn, lúc này, Cảnh Xuân Rực Rỡ cũng phản ứng lại được.

“Đúng vậy!” Vương Viễn không phủ nhận.

“Vậy tại sao ngươi không trực tiếp biến thành Sở vương đi?” Lão tức giận nói: “Còn kêu ta trét bột mì lên mặt nữa!”

“Ha ha!” Vương Viễn cười ha ha, đáp: “Ta biến thành Sở vương rồi, lỡ như bị Ngự Doanh quân trảm một đao, vậy không phải sẽ rất oan uổng hay sao?”

“Thế không phải ta còn oan hơn à?” Cảnh Xuân Rực Rỡ nổi cáu.

“Liên quan đếu gì đến ta!” Vương Viễn nhún vai.

“Đệt! Đồ đáng khinh xấu xa nhà ngươi, khiến ta nghĩ đến một người bạn cũ của mình!” Cảnh Xuân Rực Rỡ nói với giọng hung dữ.

Không biết tại sao, lão già này rõ ràng nói Vương Viễn giống một người bạn cũ của mình, nhưng từ giữa những câu chữ đó, Vương Viễn rõ ràng nhìn ra được đây là một câu chửi người.

Đây rốt cuộc là một người bạn thế nào, mới có thể biến thành một câu chửi ác độc như vậy.

“Chủ yếu vẫn do là ngươi lớn lên quá xấu đi!” Vương Viễn đáp như thật.

Cảnh Xuân Rực Rỡ không phục: “Ngươi thì dễ nhìn chắc?”

“Ít nhất vẫn chính phái hơn ngươi!” Câu trả lời của Vương Viễn khiến Cảnh Xuân Rực Rỡ không biết nói gì để chống đỡ.

Theo lý mà nói, Vương Viễn có độc ác và xấu đến thế nào thì vẫn là đệ tử Phật môn, một thân áo cà sa đỏ này, vừa nhìn đã biết là nhân sĩ chính phái, còn Cảnh Xuân Rực Rỡ thì sao, Bắc Man Sơn vốn là một phái tà đạo cũng thôi đi, mà khí chất của lão già này còn vô cùng đáng khinh nữaa, cho dù có là người chơi chính phái, thì phỏng chừng cũng là loại người bị người coi thành tà phái đó.

Mấy người một đường tán dóc, cuối cùng cũng tới trước một lều trại sa hoa cùng với Ngự Doanh quân, trong doanh trướng đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng nhìn thấy có bóng người đang ngồi ở trong lều, không biết đang làm gì nữa.

“Bệ hạ cho các ngươi tiến vào!”

Rất nhanh, hộ vệ Ngự Doanh quân bẩm báo đi ra khỏi lều, thông báo cho ba người Vương Viễn có thể tiến vào.

Vương Viễn dẫn Cảnh Xuân Rực Rỡ tiến vào đại doanh, còn Cung Hỉ Phát Tài thì lại ở bên ngoài, sau khi quay mấy vòng tại chỗ thì biến mất trong màn đêm.

“Ế? Sao Cung Hỉ Phát Tài không tiến vào?” Hai người Đông Hoàng ở phía sau có hơi khó hiểu.

“Khả năng là do quá gà, sợ hắn ta ngáng chân đây mà!” Tà Đế đáp.

“Có lý! Dù sao cũng chỉ là thương nhân…” Đông Hoàng gật đầu.

“Vậy chúng ta tiến vào chứ?” Tà Đế hỏi.

“Đương nhiên rồi!”

“Nhưng hoàng thượng không cho chúng ta vào mà.” Câu hỏi của Tà Đế vô cùng dễ thương.

Đông Hoàng cạn lời: “Ngu thế! Chúng ta là thích khách, tới giết hắn mà còn phải có được sự đồng ý của hắn chắc?”

“È…” Tà Đế không biết nói gì để chống đỡ.

“Cháy! Cháy rồi!”

Ngay khi hai người đang định xông vào trong quân trướng, đột nhiên trong quân doanh vang lên tiếng của Cung Hỉ Phát Tài, bọn họ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía xa quả nhiên có ánh lửa sáng lên.

“Mau chữa cháy, mau chữa cháy!”

Cung Hỉ Phát Tài gân cổ lên gào, âm thanh kinh động đến binh lính trong lều, các binh lính mặc áo giáp lên rồi chạy về phía đám cháy.

“Người này đang làm gì vậy?”

Tà Đế thấy Cung Hỉ Phát Tài phóng hỏa đốt quân doanh, dụ binh lính rời đi, thì mang vẻ mặt ngơ ngác.

Không phải cái thứ hàng này là đồng bọn của Ngưu Đại Xuân sao? Bọn họ bắt Sở vương dâng cho Gia Luật Hoằng Cơ, nhưng bây giờ lại phóng hỏa… đây là đang làm gì vậy?

“Kệ đi, cứ xông vào giành đầu người trước đã rồi nói sau.”

Đông Hoàng rút vũ khí, nhún người nhảy vào trong lều.

Vừa vào doanh trướng, hai người đã trợn tròn mắt… trong doanh trướng nào có Sở Vương gì đâu, chỉ nhìn thấy Gia Luật Hoằng Cơ trốn ở phía sau giá cắm nến, còn hai người Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ đang quấn lấy tám gã hộ vệ.

Thân là vệ sĩ cận thân của hoàng đế, nên những hộ vệ này đều là đại cao thủ cấp bậc một trăm, Vương Viễn thúc giục chân khí dưới áo cà sa, Đại Kim Cương Chưởng vô cùng cương mãnh, một mình đánh sáu gã hộ vệ mà không rơi vào thế hạ phong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận