Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 836: Oan gia ngõ hẹp

"Các ngươi thì biết cái gì!"

Người chơi cầm quạt trong tay bị hai người chỉ trích vẫn mang bộ dạng biết trước mọi việc nói: "Mấy tên không đọc sách như các ngươi thì biết cái gì! Quyển hạ của Cửu Dương Chân Kinh và Cửu Âm Chân Kinh có thể là quyển sách cũng có thể là một tấm da người, đều có thể cầm đi theo người, tám phần là đã bị người khác đi trước một bước đoạt mất! Nhưng quyển thượng của Cửu Âm Chân Kinh là được khắc vào trong phái Cổ Mộ, người bình thường ai có thể mang đi?"

"Cho dù ngươi nói là sự thật!"

Người chơi Huyền Sách lại nói: "Thì chỉ có nửa quyển trên có lợi ích gì?"

"[Cửu Âm Chân Kinh] nửa phần trên là nội công, nửa dưới là chiêu thức, phải học nội công của phần trên mới có thể học chiêu thức của phần dưới có biết không." Người chơi cầm quạt kia lại giải thích: "Cho nên nửa dưới của Cửu Âm Chân Kinh có lấy được cũng không có tác dụng gì, còn nửa trên lại chính là một công pháp nội công độc lập."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi! Ngươi không tin nguyên tác sao?"

"Ta chỉ không tin ngươi!"

...

"Con mẹ nó, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!"

Nghe cuộc nói chuyện giữa ba người, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đều cảm giác có chút quen tai. Cho tới khi bọn họ nhìn rõ bộ dạng ba người này thì lập tức nhận ra.

Ba tên kia chính là ba tên đứng đầu bang Thánh Long - Long Đằng Tứ Hải, Phượng Vũ Cửu Thiên và Hổ Khiếu Sơn Hà.

"Ba cái tên thần thú này chạy tới đây làm cái gì vậy?"

Bôi Mạc Đình khó hiểu hỏi.

"Nghe cách bọn họ nói chuyện, hình như cũng là vì Cửu Âm Chân Kinh..." Vương Viễn nói: "Tên Phượng Vũ Cửu Thiên kia tự nhận là đọc thuộc nguyên tác, cực kỳ quen thuộc bối cảnh trò chơi, tìm tới nơi này cũng không phải chuyện lạ."

"Thì ra là muốn đoạt bí tịch với chúng ta, có cần làm thịt bọn họ không?"

Tay phải Bôi Mạc Đình kéo ngang cổ một cái, tên nhãi này lăn lộn giang hồ với Vương Viễn lâu rồi nên càng ngày càng độc ác.

"Đừng!"

Vương Viễn biết Bôi Mạc Đình tốc độ nhanh cỡ nào, vội vàng túm chặt y nói: "Phái Cổ Mộ lớn như vậy, chỉ hai chúng ta muốn tìm Cửu Âm Chân Kinh không biết phải tìm tới khi nào đâu! Cứ để bọn họ lại đã!"

Nói xong, Vương Viễn kéo Bôi Mạc Đình lui về sau mấy bước, trốn trong rừng cây bên cạnh.

Phái Cổ Mộ khác với các môn phái khác, ví dụ như Thiếu Lâm tự, tuy chiếm diện tích rất lớn nhưng đường đi rõ ràng rành mạch, đi lại rất dễ nhận ra.

Còn phái Cổ Mộ lại ở chỗ thấp, chín cong mười tám quẹo, mật đạo con mẹ nó không khác gì mê cung, hơn nữa còn tối tăm u ám, đệ tử của bản phái còn có thể đi lạc đường, huống chi là người chơi môn phái khác.

Ở một chỗ như vậy tìm nửa bộ kinh thư, hiển nhiên không dễ dàng gì.

Còn nữa, nghe ý trong lời nói của Phượng Vũ Cửu Thiên, tên nhãi này có vẻ biết rõ tung tích của [Cửu Âm Chân Kinh], đi theo y còn đơn giản hơn việc bản thân tự đi tìm.

Hai người Vương Viễn vừa nấp kỹ thì ba người Phượng Vũ Cửu Thiên cũng đi tới trước cửa Cổ Mộ.

Giống như Vương Viễn lúc trước, ba người Phượng Vũ Cửu Thiên cũng bị thủ vệ phái Cổ Mộ chặn bên ngoài.

"Lão Phượng ngốc! Làm sao bây giờ? Ngay cả cửa chúng ta cũng không vào được." Hổ Khiếu Sơn Hà lại bắt đầu oán giận Phượng Vũ Cửu Thiên.

"Ha ha ha!"

Nhưng Phượng Vũ Cửu Thiên lại không thèm để ý mà cười nói: "Không đi được cửa chính thì chúng ta đi mật đạo! Đi theo ta!"

Nói xong, Phượng Vũ Cửu Thiên dẫn hai người Long Đằng Tứ Hải đi về phía sau núi.

"Đuổi theo!"

Vương Viễn nói với Bôi Mạc Đình, sau đó lặng lẽ theo sát phía sau ba người.

Vòng vèo qua mấy con đường, đám người rốt cuộc vòng qua sau núi tới một ao nước.

"Đi qua chỗ này chính là cửa sau phái Cổ Mộ!" Phượng Vũ Cửu Thiên chỉ vào ao nước nói: "Ta đi trước, các ngươi nhớ đuổi kịp!"

Nói xong, Phượng Vũ Cửu Thiên lập tức nhảy vào trong nước.

Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà liếc nhau, cũng nhảy xuống theo.

"Ngươi biết bơi không?"

Thấy ba người xuống nước, Bôi Mạc Đình nhìn ao nước trước mặt có chút hoảng sợ hỏi.

"Không biết..."

Vương Viễn lắc đầu nói: "Nhưng mà ta biết lặn..."

Trên người Vương Viễn có trang bị [Nội Công Cơ Bản], chiêu thức của tầng thứ mười tên là Quy Tức Công, là một môn công pháp dùng để lặn xuống nước.

"Vậy một mình ngươi đi đi!"

Bôi Mạc Đình nói: "Ta không dám xuống nước..."

"Ta..."

Vương Viễn không biết nói gì.

"Được rồi! Vậy ngươi chờ ở đây đi! Đừng để bọn họ chạy mất! Ta tự đi xuống!" Vương Viễn bất đắc dĩ xua tay nói, bịt chặt mũi chuẩn bị nhảy xuống nước.

Nhưng không đợi Vương Viễn nhảy xuống, đột nhiên cách đó không xa truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Con trai, ta đây sẽ dạy ngươi Cáp Mô Công thượng thừa! Ngươi nghe cho kỹ!"

"Trời ạ!"

Nghe thấy giọng nói này, Vương Viễn giật bắn cả người!

Oan gia ngõ hẹp đúng là oan gia ngõ hẹp mà, không thể ngờ ở trong núi Chung Nam này cũng gặp phải lão độc vật kia.

Giọng nói này đương nhiên không phải ai khác mà chính là kẻ thù lớn nhất của Vương Viễn - Âu Dương Phong.

Đầu tiên là Vương Viễn giết Âu Dương Khắc ở Triệu vương phủ, sau đó lại khiến cho Âu Dương Phong mất hết mặt mũi ở đảo Đào Hoa. Hận thù giữa hai người quả thực là không thể nói hết trong chốc lát được. Hơn nữa lão độc vật này có võ công siêu tuyệt, động tới hàng này nhất định là không sống được.

Theo tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy được Âu Dương Phong một đầu tóc bạc xõa tung đứng trên một bãi cỏ cách chỗ Vương Viễn không xa, bên cạnh có có một người trẻ tuổi. Trang phục của người trẻ tuổi kia giống như phái Cổ Mộ, bộ dạng thì ngầu hơn Bôi Mạc Đình 180 lần, sau lưng còn cõng theo một cự kiếm, khiến người ta liếc nhìn đã có ấn tượng tốt.

"Bố tổ sư nó..."

Nhìn thấy Âu Dương Phong, Vương Viễn bị dọa liên tục lui ra sau, không cẩn thận dẫm vào nước.

"Bụp!"

Tiếng vang thanh thúy vang lên.

"Người nào?"

Âu Dương Phong có tu vi bậc nào? Gió thổi cỏ lay trong phạm vi trăm mét đều không thể thoát khỏi tai mắt lão. Nghe được tiếng nước, Âu Dương Phong hét lớn một tiếng trực tiếp theo tiếng đuổi tới.

"Chạy!"

Vương Viễn làm sao dám chần chờ thêm giây phút nào, lập tức hô lên với Bôi Mạc Đình rồi nhanh chóng bỏ chạy!

Bôi Mạc Đình thấy lòng bàn chân Vương Viễn như bôi dầu thì đương nhiên biết nguy hiểm sắp tới, lúc này cũng thi triển Quỳ Hoa Bảo Điển, hóa thành một luồng hồng quang, trong nháy mắt chạy vượt qua Vương Viễn, chỉ trong chớp mắt, hai người đã chạy mất dạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận