Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1008: Chữ nòng nọc

Có thể làm đệ tử thủ tịch của cả một môn phái thì không có ai là đèn cạn dầu cả.

Đám người kia càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân lỗ vốn.

Trong đó có một người nhịn không được hỏi: “Bọn ta có thể đi vào một lần nữa không?”

“Một năm chỉ có thể lĩnh hội một lần!” Long đảo chủ cười ha ha nói: “Hy vọng mọi người sang năm lại đến.”

“Dựa vào đâu chứ?” Người nọ nói với vẻ không phục: “Chúng ta còn chưa đi tới mấy tầng sau thì đã bị truyền tống ra ngoài, vì sao tên hòa thượng kia vẫn có thể đánh tiếp?”

“Ngươi không xứng!”

Mộc đảo chủ lời ít mà ý nhiều.

“Ha ha ha!”

Chúng người chơi nghe vậy, người nào người nấy đều lớn tiếng cười nhạo.

“Lão già chết tiệt, ngươi nói lại một lần nữa xem!”

Người chơi kia cũng là một kẻ nóng nảy, gã đã bao giờ bị NPC xem thường như vậy, huống chi lại còn bị xem thường ở trước mặt biết bao nhiêu cao thủ. Người nọ không thể nuốt trôi cục tức này, đầu óc nóng lên, gã lớn tiếng kêu một tiếng.

“Hừ!”

Mộc đảo chủ hừ lạnh một tiếng, hơi giơ tay lên.

“Đùng!”

Cách khoảng một trượng, người chơi kia giống như bị vật nặng đánh vào người, trực tiếp hộc máu bay ngược ra ngoài, ngã một cái rất mạnh ở trên mặt đất, sau đó đi đời nhà ma.

“…”

Trong nháy mắt toàn trường lặng ngắt như tờ, nhìn Mộc đảo chủ mặt lạnh tanh, trong mắt bọn họ chứa đầy sự sợ hãi.

Mộc đảo chủ giống như vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể, ông ta lạnh như băng nói: “Chờ đi!”

“…”

Một câu này giống như giọng nói từ dưới địa ngục, mọi người không dám nói gì thêm, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở đó chờ Vương Viễn ra ngoài.

Trong thạch động, Vương Viễn đã đánh xong thạch động thứ hai mươi ba, đi tới cái thạch động cuối cùng.

Đi tới cửa thạch động, chỉ thấy Long đảo chủ và Mộc đảo chủ đang khoanh chân ngồi trên nệm gấm, đối mặt với vách đá, ngưng thần khổ tư.

"Hai lão đầu này chính là BOSS sau cùng hay sao?" Vương Viễn hơi kinh hãi.

Mặc dù thực lực BOSS trong các thạch động phía trước đều không yếu, nhưng tối đa cũng chỉ có cấp độ trên dưới cấp một trăm, Vương Viễn ứng phó thành thạo điêu luyện, không ngờ cửa ải cuối cùng lại có hai BOSS, hơn nữa còn là hai vị tuyệt đỉnh cao thủ.

"Thừa dịp bọn hắn không chú ý, đi lên cho một người một chưởng!"

Vương Viễn vừa muốn đi qua đánh lén, nhung vừa quay người lại thì thấy một thân ảnh quen thuộc.

Cẩu Tạp Chủng cũng đang đứng cách xa hai người, đang theo dõi vách đá đến mức xuất thần.

Vương Viễn nhìn theo ánh mắt của Cẩu Tạp Chủng, xem xét phía dưới, cảm thấy ngoài ý muốn. Vương Viễn một đường đánh tới đây, trên vách hai mươi ba cái thạch động phía trước đều có bức họa, cái thạch động cuối cùng lại vẻn vẹn chỉ khắc văn tự, cũng không có bức hoạ nào cả.

Mà những cái văn tự kia cũng cực kỳ kỳ quái, nói là chữ, nhung lại giống bức họa hơn, hoàn toàn không phải chữ Hán.

Vật kỳ quái như vậy, trong những người mà Vương Viễn quen biết, chỉ sợ chỉ có Tống Dương có thể hiểu, dù sao cô nàng này tri thức uyên thâm, không chỉ có võ công tạo nghệ không yếu, trình độ văn hóa cũng cực cao.

Nghe nói cha cô là nhà khoa học, chú cô là kiến trúc sư, mà lại thông thạo tám loại ngoại ngữ, là học sinh xuất sắc danh xứng với thực, khác biệt hoàn toàn với loại học sinh ngang bướng như Vương Viễn.

Thấy Vương Viễn tiến đến, hai vị đảo chủ Long Mộc cũng không thèm quan tâm, chỉ ngây người ngắm nhìn vách đá, dường như hoàn toàn không nhìn thấy Vương Viễn.

Vương Viễn cũng biết thời điểm tu tập võ công cao thâm, người người đều hết sức chăm chú như thế, hắn cũng không cảm thấy khó hiểu. Hắn chỉ cảm thấy khó hiểu vì sao Cẩu Tạp Chủng lại có thể nhìn chằm chằm vách đá một cách say sưa ngon lành như thế.

"Cẩu ca, ngươi nhìn có hiểu không?"

Vương Viễn đi đến bên người Cẩu Tạp Chủng, tò mò hỏi.

Theo sự hiểu biết của Vương Viễn đối với Cẩu Tử ca, tên này có trình độ văn hóa không cao, chữ lớn chừng cái đấu cũng không biết cái nào, lúc này lại nhìn chằm chằm văn tự kỳ quái trên vách đá đến mức xuất thần, quả thật hơi kỳ quái.

Cẩu Tử ca cũng không phải loại người ra vẻ hiểu biết kia.

"Nhìn hiểu chứ!"

Cẩu ca đàng hoàng nói: "Những con nòng nọc nhỏ này thật sự rất thú vị."

"Nòng nọc nhỏ?"

Vương Viễn ngẩn người, vốn đang nghĩ là Thạch Phá Thiên thật sự có thể xem hiểu chữ trên vách đá, ai ngờ tên ngốc này lại coi chữ thành tranh để xem.

"Hắc hắc, đúng vậy! Ngươi nhìn kỹ xem, không cảm thấy giống hay sao?" Cẩu Tạp Chủng chỉ vào vách đá cười hì hì nói.

"? ? ? "

Vương Viễn nửa tin nửa ngờ chăm chú nhìn lại một lần nữa, đột nhiên, chỉ cảm thấy từng văn tự trên vách đá kia giống như đang xoay quanh bay múa, không khỏi cảm thấy một trận choáng váng, đứng không vững, dường như muốn ngã sấp xuống.

Quả nhiên, đúng như Cẩu Tạp Chủng nói, những chữ này giống như những con nòng nọc ngo ngoe muốn chuyển động.

"Chẳng lẽ cái đồ chơi này thật sự là tranh chứ không phải là chữ?"

Trong lòng Vương Viễn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đồng thời cũng âm thầm buồn bực, ngộ tính của hai vị đảo chủ Long Mộc kia hiển nhiên cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, hai người bọn họ đều nhìn không hiểu, vì sao trong mắt mình và Cẩu Tạp Chủng, lại giống từng con nòng nọc nhỏ? Chắc là cái đồ chơi này chỉ có người ngộ tính thấp và không có học thức mới không học được hay sao?

Lần này, Vương Viễn thật sự đoán đúng.

Cái văn tự trên vách đá của thạch động thứ hai mươi bốn này, trong mắt người chơi có ngộ tính cao hơn mười điểm, quả thật là văn tự, thế nhưng trong mắt người chơi có ngộ tính thấp hơn mười điểm, sẽ phát động cơ chế đồ họa.

Trong trò chơi, ngộ tính cao thấp có quan hệ với trình độ văn hóa.

Cẩu Tử ca mặc dù không ngốc, thế nhưng lại mù chữ, cho nên bị tự động phán định có ngộ tính thấp nhất.

Còn Vương Viễn, thì lại là một tên vạn người không được một có ngộ tính khởi điểm chỉ có 10 trong trò chơi...

Đương nhiên, người chơi có ngộ tính khởi điểm là 10 không phải không có, nhưng có ai không biết ngộ tính càng cao, thành tựu càng cao, một khi chọn được ngộ tính thấp, phản ứng đầu tiên của hầu hết người chơi đều sẽ xóa nick thiết lập lại nhân vật. Cho nên trong toàn bộ trò chơi, vốn người chơi có ngộ tính chỉ có mười điểm có tỉ lệ rất lớn, nay chỉ có một mình Vương Viễn. Mà có thể trở thành đệ tử thủ tịch của một phái, không có một người nào có ngộ tính thấp cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận