Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1442: Cưỡi lừa tìm lừa

Không khó nhận ra, lão hòa thượng Huyền Từ là muốn trước khi bản thân về hưu, tận hết khả năng trong tình huống không vi phạm quy tắc, tiết lộ cho Vương Viễn một chút tin tức.

Vương Viễn tâm tư kín đáo, đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà Huyền Từ nói mơ hồ như vậy thật sự khiến người ta không hiểu được.

Phật đạo một nhà, tam giáo hợp nhất... Kinh Kim Cương...

Vương Viễn thầm suy đoán.

Theo quan niệm bình thường, tam giáo chính là ba nhà Nho Đạo Thích, võ học Vương Viễn tu luyện là kết hợp của hai nhà phật đạo, tuy nói là tam giáo hợp nhất, kỳ thật chỉ là hai nhà phật đạo.

Huyền Từ đã dùng Kinh Kim Cương để nhắc nhở một chút, đương nhiên là muốn nói cho Vương Viễn biết, ngươi đã học bản kinh cao nhất của phật gia, bây giờ hẳn là nên tìm một bản kinh kinh điển của đạo gia để đọc đi.

Đối lập với Kinh Kim Cương, không phải là Đạo Đức Kinh à?

Hai bộ điển tịch này thì lại có thể tùy ý lấy được, nhưng nếu chỉ có vậy thì Huyền Từ không phải phí nhiều công sức để ám chỉ Vương Viễn như vậy. Cho nên bản Kinh Kim Cương trong tay Vương Viễn tất nhiên có điểm phi phàm.

Suy nghĩ tới đây, Vương Viễn cẩn thận lật xem Kinh Kim Cương trong tay. Bản kinh thư này cũng không có gì khác với Kinh Kim Cương bình thường, nếu như có, thì đó là Kinh Kim Cương trong tay Vương Viễn là bản viết tay của Đạt Ma tổ sư.

"Bản viết tay!"

Vương Viễn đột nhiên ngẩn người.

Chẳng lẽ vấn đề nằm ở chỗ [Bản viết tay của Đạt Ma tổ sư] này?

Trong trò chơi quả thực có một thiết lập, phàm là kinh thư do tổ sư viết tay, đều có hiệu lực phi phàm.

Dễ nhận thấy nhất chính là ba bản Cửu Dương Công gốc kia, Vương Viễn từng dùng để hợp nhất thành một bản [Cửu Dương Thần Công] cho Trương Tam Phong kia mà.

Nói đến Trương Tam Phong, hai mắt Vương Viễn lại tỏa sáng.

Trong bối cảnh lớn của trò chơi, Đạt Ma tổ sư là lão tổ của võ đạo, có thể nổi danh ngang với ông ta chỉ có Trương Tam Phong, mà Trương Tam Phong lại là một đạo sĩ... Chẳng lẽ là phải lấy một bản kinh thư do chính Trương Tam Phong viết tay?

Này... Thật sự là có!

Vương Viễn đột nhiên nhớ tới, thời điểm rất sớm trước kia khi giết Dương Tiêu, hắn rơi xuống Côn Luân Tiên Cảnh, từ chỗ mai táng Trương Vô Kê, lấy được một bản kinh thư, đó là Hoàng Đình Kinh do Trương Tam Phong viết tay.

Lại nói, Hoàng Đình Kinh này cũng là một trong những điển tịch trứ danh của đạo gia, hơn nữa nghe nói còn là một môn công pháp tu tiên, chân chính lĩnh ngộ có thể khiến người thành tiên.

Cái đó có tác dụng không khác gì kinh Kim Cương, người lĩnh ngộ kinh Kim Cương cũng có thể thành Phật.

Nhưng mà bản Hoàng Đình Kinh này không lâu trước đó đã bị Vương Viễn tặng ra ngoài... đưa cho Linh Quan hòa thượng, để đổi về bản Tẩy Tủy Kinh.

"Móa nó, sẽ không hố cha như vậy chứ!"

Vương Viễn có chút buồn bực.

Vì sao thứ mà bản thân cảm thấy là rác, thì toàn bộ con mẹ nó đều là đồ tốt.

Thân Nhiệt Thiên Quốc mà Vương Viễn vẫn cho là sách cấm, nên đem đổi lấy một bản Dịch Cân Kinh từ chỗ Linh Quan hòa thượng, sau này mới biết được, nó vốn là Tẩy Tủy Kinh bản gốc.

Sau đó, vì đổi lại Thân Nhiệt Thiên Quốc, lại ném một bản kinh kinh điển của đạo gia do Trương Tam Phong viết tay ra ngoài.

NPC trong Đại Võ Tiên đều chó chết cả, cho bọn họ thứ gì đó thì dễ, chứ muốn lấy đồ về thì rất khó. Linh Quan tuy rằng không có đầu óc gì, nhưng càng là NPC không có đầu óc, thì càng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc này. Huyền Từ là người thông minh ít nhất còn có thể cò kè mặc cả, Linh Quan thì lại chỉ trao đổi đồng giá.

Dựa theo nguyên tắc trao đổi đồng giá, Tẩy Tủy Kinh đổi Dịch Cân Kinh, muốn đổi lại vật trân quý như Hoàng Đình Kinh, tối thiểu cũng phải đưa ra một đạo cụ cùng cấp bậc.

Con mẹ nó đi đâu tìm thứ như thế.

"Sư phụ à..."

Càng nghĩ Vương Viễn càng cảm thấy khó, chỉ đành mang vẻ mặt đau khổ cầu xin Huyền Từ: "Bản viết tay của Đạt Ma tổ sư còn bao nhiêu, có thể cho ta thêm một bản hay không?"

Xem tình huống hiện tại thì chỉ có bản viết tay kinh điển của Đạt Ma tổ sư mới có thể đổi lại bản viết tay kinh điển của Trương Tam Phong.

Sớm biết vậy đã không trả lại bản Dịch Cân Kinh bằng chữ phạn cho Huyền Từ rồi.

"A di đà phật!"

Huyền Từ không còn gì để nói: "Ngươi cho rằng bản viết tay của Đạt Ma tổ sư là rau cải trắng à? Muốn là có? Đừng có nói bừa nữa, chỗ vi sư không có đâu."

"Vậy làm sao bây giờ..."

Vương Viễn buồn bực nói: "Trong tay ta vốn có một bản kinh kinh điển của đạo gia, nhưng lúc trước vì đổi lại Tẩy Tủy Kinh nên đã đưa cho Linh Quan hòa thượng... Bây giờ không còn cách nào, hay là phương trượng ngài ra lệnh cho ông ấy, trả lại kinh thư cho ta đi."

"Chỉ sợ không được..."

Huyền Từ lắc đầu nói: "Linh Quan hòa thượng kia là sư thúc, trưởng bối của ta, bối phận cực cao, cho dù là ta cũng phải cung kính có thừa với ông ấy. Lại nói, ông ấy một không trái với giới luật, hai không cướp đoạt vật của ngươi, ta sao có thể làm như vậy."

"Vậy ngài cứ trơ mắt nhìn ta không đổi được vật về sao." Vương Viễn nói.

"Ngươi có thể lấy kinh thư đi đổi..." Huyền Từ nói.

"Vậy ngài có còn bản viết tay nào của Đạt Ma tổ sư không?"

"Ngươi cho nó là rau cải trắng à!" Huyền Từ lại nói vòng trở về.

"Mẹ... A di đà phật!" Vương Viễn cắn răng nói: "Lão sư ngài đang ở đây chơi búp bê Matryoshka với ta à."

"A di đà phật!" Huyền Từ nói: "Vi sư chỉ nói cho ngươi biết chuyện xưa cưỡi con lừa tìm con lừa thôi..."

"Ý của ngài, ta là con lừa hay là tên ngu xuẩn cưỡi lừa kia?" Vương Viễn bất mãn hỏi.

Lão hòa thượng Huyền Từ này cũng vô cùng tà ác, mắng chửi người không mang theo một chữ thô tục nào. Cho dù là con lừa hay tên cưỡi lừa ngu xuẩn, thì đều là đang giễu cợt Vương Viễn ngu ngốc.

"Ngươi nghĩ sao?" Huyền Từ cúi đầu nhìn thoáng qua Kinh Kim Cương trong tay Vương Viễn.

"Cái này..."

Vương Viễn thấy thế thì giật mình một cái, giơ kinh Kim Cương lên nói: "Ý của ngài là bảo ta mang kinh Kim Cương này đi đổi sao?"

Huyền Từ vội vàng nói: "Lão nạp không hề nói gì cả! Là đồ nhi ngươi ngộ tính cao, tự mình lĩnh ngộ!"

"Nhưng kinh Kim Cương này không có chữ mà!" Vương Viễn mở kinh Kim Cương ra, bên trong trắng trơn, vẫy mấy cái, trong khe sách cũng không ẩn giấu cái gì nữa.

Kinh văn trong kinh Kim Cương đã sớm hóa thành phù chú dán sau lưng Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận