Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1399: Đánh trận không phải như vậy

“Một trăm nghìn quân Bát Kỳ, còn có ba mươi khẩu đại pháo Thần Võ nữa.” Vi Tiểu Bảo đáp: “Lần này, Tiểu Huyền Tử đúng là bỏ nhiều vốn.”

“Ế?”

Nghe được lời này của hắn ta, Vương Viễn có hơi ngạc nhiên.

Phải biết rằng, Khang Hy phát binh là do bị Vương Viễn uy hiếp, nói tóm lại là thuộc kiểu không tình không nguyện, cũng không phải bản thân muốn ra binh. Nhưng lúc này, quân mã phái đi cũng đúng thật đào khoét của cải trong nhà.

Tuy rằng chỉ có một trăm nghìn, nhưng quân Bát Kỳ chính là đội quân chủ lực của nước Kim, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thiện cưỡi ngựa bắn cung, có thể một lần tới một trăm nghìn người, cũng xem như đã dốc túi tương trợ rồi.

Hơn nữa đại pháo Thần Võ là vũ khí có tính chiến lược, vậy mà lại kéo tới tận ba mươi khẩu!

Nước Kim không giàu có như Đại Tống, cho dù là ở thời đại hưng thịnh như của Khang Hy, toàn bộ trại pháo chẳng qua cũng chỉ có một trăm khẩu đại pháo Thần Võ mà thôi, lúc này lập tức kéo tới ba mươi khẩu, thực sự khiến Vương Viễn có hơi bất ngờ.

...

Phía bên nước Liêu, Vương Viễn là đại nguyên soái.

Bởi vì nước Liêu quanh năm chinh chiến, cực kỳ hiếu chiến, nên quốc gia suy bại đến cùng cực, Tiêu Phong lại thúc đẩy chính sách miễn giảm thuế má, khiến lương thực dự trữ trong nước cũng không nhiều.

Cho nên lần này quân đội nước Liêu đi theo Vương Viễn tới đây, cũng chỉ có một trăm nghìn người mà thôi, giống như lính Mông Cổ, cũng là kỵ binh, hơn nữa còn là kỵ binh mang giúp nặng, có thể đánh chính diện một trận với lính Mông Cổ.

Ở thời đại vũ khí lạnh này, bỏ qua tính che phủ của loại hỏa lực tầm xa có tính áp đảo như đại pháo Thần Võ này ra, kỵ binh giáp nặng hoàn toàn là sự tồn tại vô địch.

Nước Liêu có thể cho ra nhiều kỵ binh giáp nặng như vậy cũng là bất chấp tất cả rồi.

Điều này khiến Vương Viễn khá cảm động. Không ngờ những quốc gia mà mình liên hệ đó đều dốc hết toàn sức, mà vẫn chưa lòng mang mưu mô như trong dự đoán, điều này thật khó mà có được.

Thực ra Vương Viễn đã bỏ qua một điểm, rằng đây là trong trò chơi, NPC phải làm việc dựa theo chỉ thị của hệ thống đã yêu cầu người chơi... bọn họ cũng muốn lòng mang ý xấu, nhưng nào có dám chứ!

Còn nữa, các hoàng đế cũng không tự mình ra chiến trường, mà chỉ phái thuộc hạ tiến lên, trí tuệ của những thuộc hạ này làm sao mà so được với hoàng đế?

Nên cố hết toàn sức ở trong trò chơi mới là chuyện bình thường nhất.

Cuối cũng là Ngũ Hành Kỳ của Ma giáo, cái này gọi là không có sự so sánh thì không tổn thương.

Ngũ Hành Kỳ có lợi hại hay không?

Ở trước mặt những người trong giang hồ đó, thì những người này được huấn luyện có bài bản, phối hợp rất tuyệt vời, trông có vẻ khá là chuyên nghiệp, nhưng so với đội quân tinh nhuệ có kỷ luật nghiêm minh như Liêu, Kim, Đại Lý, thì Ngũ Hành Kỳ ăn mặc hoa hòe hoa sói, con mẹ nó trông như cái gánh hát lưu động, không biết còn tưởng là đoàn văn công đi tới đây.

Một đám diễn viên hí khúc xen kẽ rải rác trong đám người, làm dấy lên một trận cười ầm.

“Cái đệt! Trương Vô Kỵ ngươi có đáng tin không vậy?”

Vương Viễn nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy Ngũ Hành Kỳ loạn như cào cào, không khỏi đau đầu một trận. Trong lòng thầm cảm thấy có hơi hối hận. Xem ra tìm Ma giáo giúp đỡ cuối cùng lại là tính sai! Dù đám người này có được huấn luyện bài bản đến đâu, cũng là nhân sĩ giang hồ... chưa từng trải qua huấn luyện hành quân chuyên nghiệp, lên đến chiến trường, làm sao là đối thủ của thiết kỵ Mông Cổ được, còn không phải đi lên chịu chết hay sao?

Hơn nữa, phong cách vô kỷ luật của một đám người bọn họ rất dễ ảnh hưởng đến những quân đội khác, đến khi ấy rất có khả năng sẽ cũng sẽ mang tới sự mạo hiểm cho khí thế của các quân đội tinh nhuệ này.

Vào thời khắc mấu chốt, Trương Vô Kỵ lại chẳng làm nên chuyện gì, tìm hắn đúng thật là hạ sách.

Lúc này, người Ma giáo đã tiến vào cảnh phụ bản, muốn kêu bọn họ rời đi, hiển nhiên là điều không thể.

Dưới tiếng cười nhạo của ba đội quân, một người ăn mặc giống thủ lĩnh trong Ngũ Hành Kỳ xuyên qua đám người, tới trước mặt Vương Viễn: “Năm mươi nghìn binh lính Ngũ Hành Kỳ của Thần giáo tới đây chi viện cho thành Tương Dương, đuổi Thát Lỗ, khôi phục Trung Hoa!”

“...”

“...”

“...”

Người dẫn đầu vừa nói lời này, khiến toàn bộ tướng sĩ đều im lặng.

Sắc mặt của Cao Thăng Thái lúc đỏ lúc trắng.

Vi Tiểu Bảo thì nhỏ giọng nói: “Người này không biết nói chuyện rồi...”

Cũng không phải không biết nói chuyện, các vị tướng sĩ có mặt ở đây đều là trợ thủ mà Vương Viễn mời tới từ các nước, xét từ quan điểm của hắn, thì đều là Thát Lỗ cả, mà không phải là Trung Hoa, người này mở miệng khép miệng nói đuổi Thát Lỗ, lại không thích hợp với tình hình một chút nào, ngược lại còn khiến cho tình cảnh thật lúng túng.

Vương Viễn nhíu mày, liếc mắt nhìn người này.

Hay thật, một cái nhìn này không sao, lại khiến hắn giật nảy mình, chỉ nhìn thấy người này cũng là một hòa thượng, tướng mạo vô cùng xấu xí, cằm đưa về phía trước, giống như một cái xẻng sắt, trên mặt đầy sẹo lồi lõm và nốt ruồi đen, đôi mắt hõm sâu, nhưng lại sáng ngời hữu thần, khí thế này thoạt nhìn cũng khá kinh người.

Đây chắc chắn là lần đầu tiên Vương Viễn nhìn thấy người trong thế gian có thể xấu đến mức độ này, lớn lên xấu như vậy mà còn có người khí thế kinh người như thế, lại càng hiếm có trong thiên hạ.

Trong trò chơi, thứ có thể phô bày địa vị của người nhất chính là khí thế. Địa vị càng cao thì khí thế càng lớn. Ví dụ như tiểu hoàng đế Khang Hy, dù là một đứa trẻ, nhưng khí thế của hắn lại khá kinh người, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tức của đế vương, cho dù là đối mặt với uy hiếp sinh tử, cũng vẫn giữ được sự bình tĩnh cuối cùng của đế vương. Tiêu Phong cũng ở địa vị cao, nhưng khí thế thu bớt, sẽ không khiếp người như vậy, nhưng một khi nghiêm túc, Vương Viễn cũng sẽ bị áp chế đến mức không thở nổi. Nhưng hai người đều là hoàng đế, có khí thế này cũng rất bình thường.

Mà tên quái dị trước mặt này, chỉ vẻn vẹn là một thủ lĩnh trong Ma giáo mà thôi, mà lại có khí thế kinh người như thế, thật đúng là kỳ quái đến cực điểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận