Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1118: Tất cả dựa vào bản lĩnh

Gia Luật Trọng Nguyên đã nói, kẻ nào giết chết Gia Luật Hoằng Cơ sẽ trở thành Nam Viện Đại Vương đời kế tiếp, nhưng Cảnh Xuân Rực Rỡ lại không hề có ý định sẽ giết người.

Cái này không phải cái kia cũng không phải, chẳng lẽ mục tiêu của người này là Sở Vương? Khẩu vị cũng nặng quá rồi đấy.

“Nam Viện Đại Vương?” Cảnh Xuân Rực Rỡ cười sảng khoái nói: "Chẳng lẽ các ngươi ngây thơ cho rằng Gia Luật Trọng Nguyên sẽ thực sự để các ngươi nắm giữ binh quyền trong tay?"

“Đương nhiên là không!" Vương Viễn nói: “Lấy tác phong của hệ thống, cái chức Nam Viện Đại Vương này tám phần chỉ là một cái danh xưng mà thôi! Cùng lắm có thêm được một cái phủ đệ!"

"Như thế vẫn chưa đủ!"

Cảnh Xuân Rực Rỡ cười nói: "Hư danh với ta chỉ như mây bay! Thứ ta muốn trước giờ vẫn luôn là cái nhiệm vụ này!"

“Có nghĩa gì?" Vương Viễn lại ngẩn người, không hiểu Cảnh Xuân Rực Rỡ đang nói gì.

Cảnh Xuân Rực Rỡ đáp: "Từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ sẽ ám sát Gia Luật Hoằng Cơ, tuy nhiên bất cứ ai giết chết được hắn, mục đích của ta đều sẽ đạt được!"

“Hóa ra mục đích của ngươi là muốn Gia Luật Hoằng Cơ chết?” Vương Viễn nói.

"Cũng có thể hiểu như vậy!"

“Khó trách!" Vương Viễn đã có chút rõ ràng.

Gia Luật Hoằng Cơ có chân long hộ thể, ngày thường lại luôn ở trên triều, người chơi không thể giết được hắn, nhưng bây giờ một khi mọi người đã nhận nhiệm vụ thì sẽ có thể tạo ra tổn thương cho Gia Luật Hoằng Cơ. Hóa ra tất cả đều vì mục đích này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao Cảnh Xuân Rực Rỡ lại nhất định muốn Gia Luật Hoằng Cơ chết? Giữa họ có thù hận gì sao? Nhìn qua không giống lắm.

Gia Luật Hoằng Cơ là hoàng đế, làm gì có tâm trạng đi giằng co với một người chơi bình thường, lão gia hỏa này quả thực là một người kỳ quái.

...

Trên người Vương Viễn mang Thần Hành Bách Biến, thân pháp cực nhanh, Cung Hỉ Phát Tài xuất thân từ phái Thiên Sơn, khinh công cũng không tệ, Cảnh Xuân Rực Rỡ thì không nhìn ra thuộc môn phái nào nhưng lão thô bỉ này móc ra hai tờ giấy vàng vỗ vào chân một cái, thân pháp cả người liền trở nên nhanh chóng tới quỷ dị.

Rõ ràng thoạt nhìn chỉ giống như nhàn nhã dạo chơi, nhưng mỗi bước đi như thể mặt đất bị thu hẹp thành một tấc, đi cùng hai người Vương Viễn mà không bị tụt lại phía sau.

Rất nhanh sau đó ba người họ đã đến bên ngoài quân doanh.

Lúc này, Vương Viễn đột nhiên dừng bước, duỗi tay ngăn cản Cung Hỉ Phát Tài và Cảnh Xuân Rực Rỡ, nói: "Không ổn, có sát khí!"

"Ở đâu?"

Cung Hỉ Phát Tài vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh vừa trốn ra sau lưng Vương Viễn.

"?"

Cảnh Xuân Rực Rỡ ngạc nhiên liếc nhìn Vương Viễn.

“Ngươi từng luyện võ thuật?" Cảnh Xuân Rực Rỡ tò mò hỏi.

“Sao ngươi biết?” Vương Viễn càng hiếu kỳ muốn biết tại sao Cảnh Xuân Rực Rỡ nhận ra mình từng luyện võ thuật, nhìn lão thô bỉ này đi đường còn không vững, trông không giống người tập võ chút nào, chẳng lẽ cảnh giới của người này đã đạt tới mức Phản Phác Quy Chân?

Cảnh Xuân Rực Rỡ cười nói: "Ha ha! Ta có một người bạn vô cùng lợi hại! Cách năm sáu chục mét cũng có thể cảm nhận được sát khí!"

"Ha ha!"

Vương Viễn cười tủm tỉm cho qua lời khoác lác của lão, cảm nhận được sát khí từ khoảng cách năm sáu chục mét, là radar hình người hả? Thiên tài như lão tử đây còn chỉ dò xét được trong khoảng cách mười mét đổ lại nữa là.

Trong lúc mấy người đang trò chuyện, cách đó không xa có một nhóm người từ từ vây đến từ bốn phía.

Những người chơi này đều được trang bị kỹ càng đầy đủ, nhìn qua là biết có chuẩn bị mà tới, khoảng hai ba trăm người, chờ tất cả mọi người bước vào, nhóm Vương Viễn mới nhận ra, trước ngực bọn chúng đều treo một huy chương có chữ Quốc.

Cô gái cầm đầu chính là người đi cùng Đông Hoàng, tên Hi Hòa, hóa ra là người của Bạo Đồ Quốc Tế.

Nhìn nhóm người Vương Viễn ở trước mặt, Hi Hòa biết rõ sự lợi hại của Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ nên lùi về phía sau vài bước, đứng ở trong đám người, cách thật xa mới vận nội lực nói: "Cái ghế Nam Viện Đại Vương này chúng ta đã xác định rồi, ba vị vẫn nên ở trong quân doanh chờ tin thắng lợi đi! Phong đường!"

"Đinh!"

Cùng với mệnh lệnh của Hi Hòa, những người chơi Bạo Đồ Quốc Tế đập tấm khiên xuống đất, tạo thành bức tường che chắn, bao vây chặt chẽ ba người Vương Viễn.

Mẹ kiếp, chuyện Vương Viễn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Để câu giờ cho bản thân đi ám sát Gia Luật Hoằng Cơ và giành chức Nam Viện Đại Vương, tên tiểu tử Đông Hoàng kia đã gọi hết toàn bộ cao thủ của Bạo Đồ Quốc Tế đến đây ngăn chặn Vương Viễn và những người khác.

Có điều việc này cũng hết sức bình thường.

Nhiệm vụ hai chiều mà, đương nhiên phải dùng mọi cách để cướp đoạt nhiệm vụ với người khác, nhóm Vương Viễn có thủ đoạn, nhóm Đông Hoàng đương nhiên cũng phải tận dụng ưu thế và tài nguyên của mình.

Cảnh Xuân Rực Rỡ dường như cũng đã tính đến việc Đông Hoàng sẽ làm như vậy, không chút nào hoảng hốt nói: "Ha ha, sớm biết mấy tên khốn kia sẽ dùng chiêu này mà!"

“Hừ!” Vương Viễn nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào Hi Hòa đang đứng phía sau đám người nói: "Tất cả mọi người cùng nhau làm nhiệm vụ, ngươi làm như vậy e rằng không được hay lắm đâu."

"Ngưu ca nói vậy là sai rồi!" Hi Hòa cười nói: "Ngươi chưa từng làm nhiệm vụ hai chiều sao? Thủ đoạn của ai cao tay hơn thì người đó sẽ chiến thắng! Mặc dù chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ, nhưng phần thưởng thì chỉ có một. Suy cho cùng tất cả đều là quan hệ cạnh tranh, có thể tranh được hay không, đương nhiên phụ thuộc vào bản lĩnh của từng người."

“Hay cho một câu dựa vào bản lĩnh của từng người!" Vương Viễn nói: “Bản lĩnh của các ngươi là lấy nhiều địch ít?"

"Bằng không thì thế nào? Chúng ta xây dựng bang phái để làm gì? Chẳng lẽ dùng để trang trí?" Là nữ nhân, Hi Hòa quả thực vô cùng nhanh mồm nhanh miệng, nói đến mức Vương Viễn cũng phải cạn lời.

Nói đến đây, Hi Hòa không quên tiếp tục: "Mấy vị yên tâm, có thể cùng nhau làm nhiệm vụ cũng là duyên phận, chúng ta sẽ không đuổi cùng giết tận. Chỉ cần mọi người ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đợi, ta có thể đảm bảo cả ba sẽ an toàn."

"Cái này thì không cần thiết đâu!"

Vương Viễn bình tĩnh nói: "Ta trời sinh đã không an phận, so với việc ở đây chờ đợi, chẳng bằng cứ đánh một trận cho vui!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận