Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 360: Tác dụng của thuộc tính mị lực

Tuy Phi Vân Đạp Tuyết là một vị đại gia nhưng chơi trò chơi vẫn rất thiết thực, tên nhãi này không có hứng thú với việc tranh bá thiên hạ, thích nhất là tự chơi một mình ở nơi hẻo lánh, xây dựng bang hội cũng là vì khiến bản thân mạnh lên.

Ghi chép đua tốc chỉ là hư danh đối với Phi Vân Đạp Tuyết, khen thưởng và thuộc tính mới là thứ mà hắn theo đuổi.

“Tất nhiên là vượt phụ bản một cách hoàn mỹ!” Phi Vân Đạp Tuyết không chút nghĩ ngợi đáp.

“Tốt lắm, chúng ta cứ dựa theo quy trình, giết từng tên BOSS một ở Triệu Vương Phủ.” Vương Viễn cười nói, hiển nhiên là rất hài lòng với câu trả lời của Phi Vân Đạp Tuyết .

Xét về mặt bản chất, thật ra Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết là cùng một loại người, theo đuổi phần thưởng khi giết BOSS.

Tuy rằng lúc đầu Vương Viễn đến giúp Phi Vân Đạp Tuyết cũng chẳng phải có ý tốt gì, nói cho cùng đây cũng là ân oán giữa Vương Viễn và Phượng Vũ Cửu Thiên.

Có thể lần mò từng BOSS một của Triệu Vương Phủ, Vương Viễn vẫn rất tình nguyện.

“Nhưng Triệu Vương Phủ lớn như vậy, hiện tại chúng ta nên đi hướng nào?” Mặc Bạch ở một bên hỏi.

Phụ bản cảnh tượng chưa khai hoang không có bản đồ, cảnh ở Triệu Vương Phủ tuy rằng không kéo dài hai bên bờ sông Hoàng Hà như Hoàng Hà bang, nhưng Triệu Vương Phủ lại có rất nhiều đình viện, quá rắc rối phức tạp.

Nếu muốn dẫn BOSS ra cũng không khó, nhưng muốn tìm rồi giết chết từng con BOSS một cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển.

“Không khó!” Vương Viễn cười híp mắt nói: “Chỉ có điều lúc trước ta chỉ hứa giúp ông chủ Phi Vân làm nhiệm vụ, cũng không có đáp ứng qua cửa một cách hoàn mỹ.”

“Ha ha!”

Phi Vân Đạp Tuyết tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Vương Viễn, hắn cười cợt móc ra năm trăm lượng vàng vào đặt vào trong tay Vương Viễn: “Trước kia có năm BOSS bao vây chúng ta, một BOSS một trăm lượng vàng! Số tiền này cho ngươi.”

Nhìn ngân phiếu mà Phi Vân Đạp Tuyết đưa tới, đầu tiên Vương Viễn có hơi sững sờ, không nghĩ tới Phi Vân Đạp Tuyết lại ra tay hào phóng như vậy, hắn chợt cảm khái nói: “Làm việc với người có tiền đúng là rất thoải mái!”

Vừa nói, Vương Viễn vừa chỉ chỉ tỳ nữ đi tới đi lui trong viện cách đó không xa: “Nên đi như thế nào rất đơn giản — hỏi thăm!!”

“Hỏi thăm? Đơn giản như vậy sao?”

Mọi người nghe thấy vậy đều mờ mịt không hiểu. Bọn họ còn tưởng rằng Vương Viễn quen mấy người ở đây, không ngờ đáp án của thằng chó này lại chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào.

“Vốn trò chơi này cũng không khó mà.” Vương Viễn cười đắc ý nói, sau đó nghênh ngang đi về phía trước, lên tiếng chào hỏi với tỳ nữ đang đi tới: “Cô nương, ta đi theo...”

Ai biết Vương Viễn còn chưa nói dứt lời, tỳ nữ kia hoàn toàn biến sắc, há mồm liền hô: “Có...”

“Đùng!”

Không chờ tỳ nữ la lên, Vương Viễn vội vã tung một chưởng đập chết, tiện tay ném thi thể ra phía sau hòn giả sơn.

“A...”

Đám Phi Vân Đạp Tuyết không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Vương Viễn lau mồ hôi, lúng túng nói: “Xin lỗi, là ta sơ suất, điểm mị lực của ta không cao, NPC tầm thường nhìn thấy ta thì sẽ có phản ứng như này.”

Thuật Dịch Dung trong trò chơi, chỉ có thể thay đổi ID và tướng mạo của người chơi, còn thuộc tính thì không thể thay đổi được, coi như Vương Viễn có dịch dung thành tiên nữ, giá trị mị lực của hắn vẫn là giới hạn thấp nhất – mười điểm.

Nói tới đây, Vương Viễn phiền muộn hồi lâu, điểm mị lực của tên ăn mày Lê Sinh kia còn cao hơn cả mình, chuyện này phải đi tìm ai để lý luận chứ?

“Giá trị mị lực?” Mọi người nghe vậy thì đồng loạt nhìn về phía Phi Vân Đạp Tuyết.

“Xem ra chỉ có ta mới có thể ra tay!” Phi Vân Đạp Tuyết ngoài miệng thì nói với vẻ bất đắc dĩ, trên mặt lại thoải mái không gì sánh được.

Mị lực trời sinh hơn hai mươi điểm, trong trò chơi e rằng khó tìm ra người chơi nào có giá trị mị lực lớn hơn Phi Vân Đạp Tuyết.

So về độ đẹp trai đệ nhất thiên hạ, dù là ai cũng sẽ vô cùng đắc ý.

Không phải đợi quá lâu, lại có một tỳ nữ vội vội vàng vàng chạy tới.

Phi Vân Đạp Tuyết học theo dáng vẻ của Vương Viễn bước ra. Không chờ hắn lên tiếng, sau khi tỳ nữa kia nhìn thấy Phi Vân Đạp Tuyết thì lập tức sững sờ, vội vàng dừng lại, chủ động hỏi: “Công tử đi đâu vậy?”

“Đệt!!”

Vương Viễn thấy thế bèn nắm chặt nắm đấm phát ra tiếng kêu kèn kẹt. Đều là người chơi với nhau, chênh lệch cũng quá lớn rồi đó.

Đám Mặc Bạch nhìn thấy bộ dạng này của Vương Viễn, bọn họ cố lắm mới không bật cười thành tiếng.

Vẻ ngoài của Phi Vân Đạp Tuyết vẫn tương đối hiền lành, vội vàng trả lời với vẻ khách sao: “Gần đây quý phủ có người nào tên là Dương Thiết Tâm ghé qua không?”

“Điều này thì nô tỳ không biết.” Tỳ nữ nói: “Ngài có thể đi hỏi mấy vị đại gia mà Vương gia mời tới Vương Phủ, người lạ đến quý phủ dạo gần đây đều do bọn họ chiêu đãi.”

“Mấy vị đại gia kia ở đâu?” Phi Vân Đạp Tuyết lại hỏi.

“Bọn họ ở phòng nhỏ tại hậu viện...” Tỳ nữ chỉ vào bên trái nói: “Bên này có thể đi vào, có muốn nô tỳ dẫn đường cho ngài không ạ?”

Nhìn đi, nha đầu này lại muốn mang Phi Vân Đạp Tuyết đi tìm người, mà Vương Viễn lại bị người ta cho là bại hoại, đây chính là phân biệt đối xử đó.

“Không cần!”

Phi Vân Đạp Tuyết chuẩn bị đồng ý, Vương Viễn lại đột nhiên lên tiếng: “Tự chúng ta có thể đi.”

“Ngươi?!!”

Tỳ nữ kia nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu, nàng ta lập tức sững sờ, định la lên.

Vương Viễn vung tay đánh một chưởng biến nàng ta thành một cái xác.

“Ngươi... ngươi là Sát Nhân Cuồng Ma à?”

Phi Vân Đạp Tuyết thấy thế bèn cả kinh nói: “Tại sao không để nàng dẫn chúng ta đi.”

“Ngươi ngốc hả?”

Vương Viễn chỉ chỉ vệ binh tuần tra đi tới đi lui xung quanh: “Đây không phải phụ bản bình thường, chúng ta phải tránh vệ binh tuần tra.”

Từ lối vào của Triệu Vương Phủ không khó để nhìn ra cái cơ chế của phụ bản này.

Bên trong phụ bản tầm thường, người chơi đều có thể một đường giết giết giết, cho dù là quái nhỏ hay là BOSS, thấy một cái giết một cái.

Nhưng Triệu Vương Phủ không giống vậy, tuần tra là từng cái cảnh cáo, những quái nhỏ này tuy rằng không khó đối phó, nhưng một khi phát hiện có người chơi lẻn vào, sẽ phát ra tín hiệu có người xâm lấn, BOSS bên trong Triệu Vương Phủ sẽ lập tức tới đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận