Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 914: Quỷ chết thay A Tử

Đoàn Chính Thuần ở bên cạnh không biết mạng mình nguy trong sớm tối, mà vẫn khó hiểu hỏi: “Vị Tiêu đại hiệp này thật sự rất kỳ lạ!”

“Chậc! Giả vờ giả vịt!”

A Tử ở bên cạnh nghe nói vậy thì bĩu môi, bảo: “Ai biết hắn ta hẹn ngươi ra ngoài để làm gì chứ?”

Nói xong, ả ta quay đầu, liếc mắt nhìn Nguyễn Tinh Trúc, nói: “Nói không chừng lại định dẫn ngươi đi tìm người phụ nữ khác đấy.”

“Nói vớ vẩn!”

Đoàn Chính Thuần trừng mắt nhìn ả ta một cách giận dữ, A Tử mau chóng trốn ở phía sau Nguyễn Tinh Trúc.

“Ờm…”

Vương Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên gương mặt lộ ra nụ cười thiếu đạo đức tiêu biểu.

“Ngưu huynh đệ, cảm ơn đã giúp đỡ, có muốn vào trong phòng uống một ly không?” Đoàn Chính Thuần giả vờ khách sáo nói.

Làm ông chủ đều có bộ dáng này cả, nếu thật sự muốn mời hắn uống rượu, vậy sẽ không dùng giọng điệu chất vấn, mà là chân thành mời mới phải.

“Tiểu tăng là người xuất gia, không tiện quấy rầy, ta sợ đại ác nhân vẫn chưa đi xa, nên dự định sẽ kiểm tra xung quanh một phen!” Vương Viễn nói xong, quay đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn A Tử, cũng nhướn mày với ả ta.

A Tử thấy hắn nhìn mình, nở nụ cười bảo: “Trong phòng bí quá, ta cũng muốn đi loanh quanh gần đây!”

“Được rồi! Có Ngưu đại sư ở đây, ta cũng yên tâm!”

Đoàn Chính Thuần chỉ còn biết đến việc tán tỉnh và uống rượu với Nguyễn Tinh Trúc, nào còn lo lắng cho sự an nguy của A Tử, huống chi y cũng không thích Vương Viễn và A Tử, không nhìn thấy sẽ không bận lòng.

Đoàn Chính Thuần dẫn Nguyễn Tinh Trúc và đám người Phạm Diệp, Hoa Hách Cẩn trở vào nhà, còn A Tử tiến đến bên cạnh Vương Viễn, hỏi: “Con lừa ngốc chết tiệt nhà ngươi nhìn ta làm gì, có tin ta móc mắt của ngươi ra không?”

“Hừ hừ!”

Nghe được lời này của ả ta, Vương Viễn hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: “Con ranh con này quả nhiên ngang ngược độc ác, lão tử liếc mắt nhìn ngươi một cái mà đã muốn móc mắt lão tử ra, thật đúng là không biết nói đạo lý, cơ mà như vậy cũng tốt, bớt cho mình thấy thẹn trong lòng.”

“Khà khà!”

Vương Viễn cười khà khà, bảo: “Tiểu Tử này, ngươi có muốn biết tối nay Tiêu Phong sẽ nói gì với cha ngươi không?”

“?”

A Tử nghe vậy, có hơi sững sờ, sau đó liên tục gật đầu: “Có chứ có chứ! Ta muốn nghe, ngươi có cách sao?”

“Đương nhiên là có rồi!”

Vương Viễn dùng thuật nói tiếng bụng, vừa mỉm cười vừa nói lời lừa đảo: “Ta đã từng học qua thuật dịch dung, có thể hóa trang cho ngươi thành bộ dáng của cha mình, canh ba đêm nay, ngươi ăn mặc giống như cha mình đi tới chỗ hẹn, vậy chẳng phải Tiêu Phong đó nói gì, ngươi sẽ nghe được rất rõ ràng hay sao?”

Vương Viễn biết rất rõ thực lực của Tiêu Phong, nếu đánh chính diện, đừng nói là bản thân hắn, cho dù cộng thêm cả Đoàn Chính Thuần và toàn bộ người Đại Lý, cũng không phải là đối thủ của y, muốn cứu Đoàn Chính Thuần, nhất định phải dùng trí, cách đơn giản nhất chính là thay mận đổi đào.

Vương Viễn vốn dự định sau khi mình dịch dung, sẽ thay Đoàn Chính Thuần tới chỗ hẹn, nhưng nghĩ đến Kim Cương Bất Hoại Thần Công của mình quá rõ ràng, một khi ra tay chắc chắn sẽ bại lộ, đến lúc đó lại biến khéo thành vụng, ngược lại chẳng bằng tìm một quỷ chết thay.

Tiểu A Tử này độc ác ngang bướng, tố chất cực thấp, trước đó còn suýt nữa hại chết Vương Viễn, lúc này hiển nhiên sẽ biến thành mục tiêu hàng đầu của hắn.

“Ha ha ha!”

Giọng nói của Vương Viễn vừa dứt, A Tử lập tức vỗ tay một cách vui vẻ: “Được đó được đó, cái này vui nè! Ta đi đến chỗ hẹn trước, đợi đến khi Đoàn Chính Thuần tới, sẽ khiến ông ta phải đi một chuyến không công, quá là vui luôn.”

“Ngươi có vẻ ghét Đoàn Chính Thuần quá nhỉ?” Vương Viễn tò mò hỏi.

“Hừ!” Nói đến Đoàn Chính thuần, A Tử hừ lạnh, rồi đáp: “Ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, là sư phụ nuôi ta lớn lên, họ Đoàn nhìn thấy ta lại còn hung dữ với ta, nên ta đương nhiên ghét hắn rồi!”

“Sinh mà không nuôi, là chuyện rất ghê tởm!” Vương Viễn tỏ vẻ tán đồng, tính cách phong lưu, đi khắp nơi động tình này của Đoàn Chính Thuần còn có thể hiểu được, nhưng gieo giống khắp nơi thì lại không phải là phong lưu, mà là hạ lưu, mang biện pháp bảo vệ khó đến vậy sao? Có cái đạo lý ra vào bình yên mà cũng không hiểu.

“Con lừa ngốc chết tiệt! Mau dịch dung cho ta đi!” A Tử đã không chờ được nữa, kéo áo cà sa của Vương Viễn với vẻ mặt khao khát.

Có đôi khi, có những người nóng lòng muốn chết như vậy đấy.

A Tử vội vã, ngược lại đúng như ý nguyện của Vương Viễn, nhưng Vương Viễn lại không hề trả lời thẳng, mà lại cười mỉm, đáp: “Thuật dịch dung dùng trên người mình rất đơn giản, nhưng dùng trên người người khác cũng không đơn giản đâu! Tiểu tăng chưa bao giờ từng vô duyên vô cớ dịch dung cho người khác.”

Lạt mềm buộc chặt!

Tiểu A Tử này cũng không phải là hạng người lương thiện gì, ả ta xuất thân từ phái Tinh Túc, nên hiển nhiên rất gian xảo, nếu Vương Viễn đồng ý thì lại dễ dàng quá, chắc chắn sẽ gợi lên sự nghi ngờ của ả, làm khó ả ta một chút, ngược lại có thể khiến ả ta tin tưởng không nghi ngờ.

Cái này cũng giống như mua đồ, đồ rẻ tiền mang đến cho người ta một loại cảm giác hàng đểu, mua phải còn cho rằng mình đã mắc mưu, nếu phải trả cái giá trên trời, vậy đó chính là hàng xa xỉ.

Cùng đạo lý, biết rõ A Tử lòng dạ hiểm ác, hiển nhiên sẽ không tin có người sẽ giúp đỡ mình vô điều kiện.

“Hừ!”

Quả nhiên, thấy bộ dáng lòng tham không đáy của Vương Viễn, A Tử không hề bất ngờ một chút nào, ngược lại còn cười khinh bỉ: “Ta biết ngay hòa thượng ngươi không có lòng tốt, nói đi, ngươi muốn cái gì?”

“Cái lưới đánh cá đó của ngươi…”

Vương Viễn cũng không khách sáo mà trực tiếp chỉ đích danh, rất có tính mục đích, trong nháy mắt mang đến cho người một loại cảm giác hắn nhằm vào cái lưới đánh cá.

Cái lưới đánh cá đó chắc hẳn là đạo cụ loại cơ quan, loại hình khống chế rất mạnh, Chử Vạn Lý ít nhất cũng phải có trình độ cấp chín mươi, mà còn bị trói chặt, nếu lấy được một thứ như vậy, ngược lại cũng không thiệt.

“Thứ này không thể cho ngươi được!”

Nghe thấy điều kiện của hắn, A Tử chẳng thèm nghĩ ngợi mà từ chối thẳng: “Đây chính là bảo bối của sư phụ ta!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận