Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1389: Khang Hy khó giải quyết

“Ngươi biết Quách Tĩnh, Quách đại hiệp không?” Vương Viễn hỏi Vi Tiểu Bảo.

“Đương nhiên biết rồi, đó chính là đại anh hùng, đại hào kiệt chân chính, khi ta nghe sách, chuyện hắn thủ thành Tương Dương cũng là chuyện mà ta thích nhất, ta cũng muốn hiệp gì đó, vì gì đó.” Vi Tiểu Bảo nói với vẻ mặt kích động.

“Ừm.”

Vương Viễn gật đầu, nói: “Bây giờ ngươi có cơ hội rồi đấy, binh lính Mông Cổ đã bao vây thành Tương Dương, Quách đại hiệp một cây chẳng chống vững nhà, ta muốn thuyết phục Khang Hy xuất binh giúp đỡ!”

“Chuyện này...”

Vi Tiểu Bảo hơi sững sờ, rồi đột nhiên dựng thẳng ngón cái, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hóa ra Ngưu ca mới là đại anh hùng, đại hào kiệt chân chính.”

Tuy rằng hắn ta còn trẻ tuổi, nhưng quanh năm nghe sách, cũng có giá trị quan của mình.

Cái gì gọi là anh hùng?

Cái đám nhãi Thiên Địa hội đó, tuy hô hào khẩu hiệu phản Thanh phục Minh, nhưng người có thể xưng là anh hùng chân chính, thật sự không có bao nhiêu. Anh hùng chân chính là có trái tim nối với dân chúng trong thiên hạ, cứu muôn dân khỏi tai ương, Quách đại hiệp ở thành Tương Dương mới là anh hùng chân chính.

Vi Tiểu Bảo thân thiết với Vương Viễn, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là cảm thấy Vương Viễn và mình là người chung một đường, nham hiểm, xảo trá, thủ đoạn đa đoan. Nhưng lần này, Vi Tiểu Bảo đột nhiên phát hiện ra, đại hòa thượng trước mặt này có tầm nhìn cao hơn mình nhiều.

Hành động của Vương Viễn trong ngày thường cũng không tính là quang minh chính đại bao nhiêu, nhưng vào lúc nguy hiểm khó khăn, lại rất dũng cảm đứng ra cứu vớt dân chúng, đây tuyệt đối là chuyện mà Vi Tiểu Bảo không tưởng tượng được.

“Ngươi cũng đừng khen ta!” Vương Viễn xua tay, nói: “Ngươi khen ta, ta lại phải tự mình kiểm điểm bản thân.”

Đều là hồ ly cả, ai lại không biết rõ người kia.

“Lần này ta hoàn toàn nghiêm túc, ta rất khâm phục Ngưu đại ca ngươi!” Lúc này, Vi Tiểu Bảo bị Vương Viễn cảm hóa, nói trong sự hào khí ngút trời: “Nhưng chúng ta phải nhanh lên, có mấy con rùa khốn nạn đã vào cung rồi, ta sợ chúng ta mà chậm thêm bước nữa, thì Tiểu Huyền tử không còn mất.”

“Con mẹ nó, đã lúc này rồi mà còn ai quấy rối ta nữa? Lẽ nào là người Mông Cổ sao?” Vương Viễn nghe vậy, trong lòng khẩn trương hẳn lên, thuận tay xách lấy Vi Tiểu Bảo, chạy thẳng đến Tử Cấm Thành.

Vi Tiểu Bảo không hổ là người tâm phúc trước mặt Khang Hy, dọc theo đường đi có hắn ta dẫn đường, lại không bị một người nào ngăn cản, Vương Viễn một đường đi thẳng tới ngự thư phòng, tìm được Khang Hy đang đọc sách.

“?”

Khang Hy thấy Vi Tiểu Bảo dẫn Vương Viễn tới ngự thư phòng, nhíu mày lại, hỏi: “Tiểu Bảo, sao ngươi lại đưa Ngộ Si đại sư đến đây?”

Có thể nhìn ra được, tuy rằng Vương Viễn đã giúp Khang Hy làm thịt Ngao Bái, nhưng tiểu tử này cũng không thích hắn cho lắm.

Lòng dạ đế vương khó lòng mà nắm bắt được.

“Hồi bẩm hoàng thượng, Ngộ Si đại sư lo nghĩ cho thiên hạ, có chuyện xin gặp hoàng thượng, nên tiểu nhân mới đưa hắn vào đây.” Vi Tiểu Bảo đáp.

“Ngộ Si đại sư, ngươi là người xuất gia, không biết lần này ngươi có chuyện gì cần xin gặp trẫm.” Khang Hy quay đầu, hỏi Vương Viễn.

“A di đà phật!” Vương Viễn chắp hai tay lại, trực tiếp nói rõ: “Đại quân Mông Cổ tiến về phía nam, trước mắt binh lính đã đến dưới thành Tương Dương, Quách Tĩnh đại hiệp có khả năng thất thủ bất cứ lúc nào, vẫn mong hoàng thượng xuất binh tương trợ.”

“Tương Dương? Ha ha!”

Tiểu hoàng đế Khang Hy dường như đã sớm biết ý định tới đây của Vương Viễn, nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn, cũng không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào, mà lại mỉm cười, đáp: “Đó là chuyện của người Hán các ngươi, có liên quan gì đến Đại Thanh chúng ta?”

“Đương nhiên có liên quan rồi.”

Vương Viễn đã sớm biết Khang Hy sẽ hỏi như vậy, nên thản nhiên đáp lại: “Đại Thanh chỉ là thiên hạ của người Mãn thôi sao? Không biết là người Mãn nhiều hay là người Hán nhiều?”

“Đương nhiên là người Hán nhiều rồi.” Khang Hy đáp mà chẳng cần nghĩ ngợi.

“Vậy ngươi có từng nghĩ đến làm một thánh chủ anh minh tài đức không?” Vương Viễn lại hỏi.

“Nghiêu Thuấn Vũ Thang, tấm gương đế vương, trẫm hiển nhiên muốn học hỏi bọn họ rồi.”

“Vậy ngươi có nhớ, cha của ngươi đã từng nói gì với ngươi không?” Vương Viễn lại hỏi: “Nếu ngươi muốn làm thánh chủ anh minh tài đức, tại sao còn phân chia Mãn Hán rõ ràng như vậy?”

“Ha ha!” Đối mặt với lời chất vất của Vương Viễn, tiểu hoàng đế Khang Hy cười ha ha, bảo: “Chuyện này có liên quan gì tới phát hay không phát binh sao? Tương Dương là địa bàn của Đại Tống, ta cũng không thể quản được.”

Suy cho cùng cũng làm hoàng đế, tuổi tác của Khang Hy không lớn, nhưng có thể nói là khá trưởng thành, hoàn toàn không hề bị lay động bởi lời lừa dối của Vương Viễn.

Vương Viễn thấy đạo đức không thể trói buộc được Khang Hy, chỉ đành phải xuất phát từ lợi ích: “Mông Cổ thế lớn, đạo lý môi hở răng lạnh này, lẽ nào ngươi không hiểu sao?”

“Đương nhiên hiểu!” Khang Hy cười đáp: “Từ xưa đến nay mảnh đất Trung Nguyên đều là người Hán các ngươi quản lý, Đại Thanh ta và Mông Cổ bị các ngươi gọi là dị tộc, dị địch, cho dù ta giúp cũng là giúp Mông Cổ mới đúng.”

“Mẹ nó chứ...”

Nghe thấy lời này của Khang Hy, Vương Viễn trực tiếp hoảng sợ, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra lời mà Khang Hy nói có lý, vậy mà hắn lại không biết nói gì để chống đỡ.

Đúng vậy, người ta muốn giúp cũng là giúp Mông Cổ chứ... dù sao bọn họ vốn cũng đồng cảnh ngộ mà.

“Xem xem... có phải Ngộ Si đại sư cũng cảm thấy lời trẫm nói có lý hay không?” Khang Hy cười bảo: “Chuyện giữa Mông Cổ, Đại Thanh vốn không nên nhúng tay vào, nếu Ngộ Si đại sư không thể nói ra được một lý do khiến trẫm tin phục, vậy trẫm cũng khó giải quyết... Trẫm nể mặt Tiểu Bảo, mới nói những lời này với ngươi, đổi lại là người khác, trẫm chắc chắn đã đuổi ra ngoài rồi.”

“...” Vương Viễn cạn lời.

Làm thế nào mới có thể thuyết phục được Khang Hy đúng thật là một vấn đề.

Bàn về quan hệ, mối quan hệ giữa Kim, Mông thực sự cũng không tệ, khi quân Thanh đột phá tuyến phòng thủ Trường Thành, cũng có rất nhiều vương gia Mông Cổ tới. Nói đạo lý, mọi người đều là dị địch trong miệng người Hán, có liên thủ lại đánh người Hán cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi...

Đứng ở góc độ của Khang Hy, lời mà Vương Viễn nói, không hề có một chút sức cám dỗ nào.

Xem ra chỉ có thể châm ngòi ly gián thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận