Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 258: Hàng Long Hậu Thập Chưởng

Vương Viễn đã tự mình cảm nhận qua Cầm Long Công, cách không hơn mười mét tóm người, này thật con mẹ nó là thần kì. Lối đánh của Vương Viễn dùng tay là chính, nếu học được công pháp này, e rằng không ai có khả năng chạy được khỏi ma trảo của Vương Viễn.

Đương nhiên, đây không phải điểm mấu chốt, trọng điểm ở đây là chiêu này rất ngầu! Thử tưởng tượng một chút, việc mình ở trước mặt người khác biểu diễn cách không hơn mười mét lấy đồ, việc này ảo diệu biết bao nhiêu.

"Ha ha!"

Kiều Phong cười nói: "Chiêu này ngươi không học được! Trước tiên ngộ tính tối thiểu phải đạt hơn bốn mươi mới có khả năng học."

"Ngộ tính tối thiểu phải hơn bốn mươi?"

Sắc mặt Vương Viễn tối sầm, không nhịn được nói: "Thật sự là công pháp bỏ đi."

Người chơi max thiên phú, ngộ tính cũng chỉ được bốn mươi, Cầm Long Công này còn đòi hơn bốn mươi điểm ngộ tính, không bằng nói luôn là không ai có thể học đi? Công pháp không thể học chính là đồ bỏ, không có gì tốt!

Như đã nói, thiên phú của Kiều Phong cũng đủ trâu bò, căn cốt lực cánh tay tối đa của Vương Viễn so với Kiều Phong thì cũng phải kém một chút còn không nói, ai ngờ được ngộ tính của người này đã hơn bốn mươi. Con mẹ nó, cái này có thể coi là quái vật được rồi, thiết lập NPC không nói lí lẽ một chút nào.

Thật ra Vương Viễn không biết rằng, hệ thống đã cố hết sức giảm thiên phú của Kiều Phong xuống mức tối đa.

Trong nguyên tác, trời sinh Kiều Phong đã có thần lực, căn cốt ngộ tính đều tuyệt thế, không cần biết là võ học gì, vừa học đã biết, một hồi liền thành thạo. Cho dù là võ học cấp thấp được sử dụng trong tay y đều có sức mạnh to lớn, biến mục nát thành thần kỳ.

Đây là khái niệm gì? Về cơ bản cho dù là loại võ học gì, chỉ cần nhìn một lần là có thể luyện đến cấp cao nhất... Chuyện này ngang với việc đã vô lại còn mở hack.

"Ngươi biết Hàng Long Thập Bát Chưởng đi."

Không học được Cầm Long Công, Vương Viễn vô cùng nuối tiếc, chợt đánh chủ ý lên Tuyệt Học của Cái Bang.

Nếu Vương Viễn và Cung Hỉ Phát Tài đều có thể học được một chiêu trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, có thể thấy được môn Tuyệt Học này có thể truyền ra ngoài.

"Đương nhiên biết!" Kiều Phong khẽ cười nói: "Ngươi thật sự muốn học?"

"Có cái gì lừa người sao?" Đối với NPC Vương Viễn vẫn luôn đề phòng mọi nơi, lúc này hỏi thẳng.

"Chỉ có thể học một chiêu!" Kiều Phong thành thật nói.

"Quên đi!" Vương Viễn khoát tay áo nói: "Sư huynh, tuy rằng ta là sư đệ của ngươi, nhưng cũng không thể xếp ta vào nhóm người của Cái Bang được."

Công pháp và tàn trang có bản chất khác biệt, công pháp có thuộc tính thêm vào, tàn trang thì chỉ là một chiêu thức, không có thuộc tính cộng thêm còn chiếm một ô công pháp, học một chiêu còn không bằng không học.

"Ha ha!"

Kiều Phong cười mắng: "Cái tên này, lải nhải còn không quên kéo Cái Bang chúng ta vào. Ngươi đã nói như vậy thì ở đây ta có một bộ công pháp có thể truyền cho ngươi. Hơn nữa quyển công pháp này còn có chung nguồn gốc với Hàng Long Thập Bát Chưởng, có muốn học không?"

"Chung nguồn gốc với Hàng Long Thập Bát Chưởng?"

Vương Viễn nghe vậy sửng sốt, lúc này vỗ tay nói: "Được, chọn cái này đi!"

Hàng Long Thập Bát Chưởng là chưởng pháp số một thiên hạ, cùng chung nguồn gốc với môn võ học này, đương nhiên cũng là công pháp cấp Tuyệt Học.

"Đã như vậy thì quyển công pháp bí tịch này ngươi cầm đi!" Thấy thái độ kiện định của Vương Viễn, Kiều Phong lôi từ trong ngực ra một quyển bí tịch bẩn thỉu đưa cho Vương Viễn.

[Hàng Long Hậu Thập Chưởng]

Thể loại: Chưởng pháp

Cấp bậc: Trung Cấp

Giới thiệu: Tuyệt Học Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng của Cái Bang sau khi lược bỏ mười chưởng

Điều kiện học tập: Căn cốt 55, Lực cánh tay 65

Bối cảnh công pháp: Hàng Long Thập Bát Chưởng vốn là Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng, do Tiêu Phong cảm thấy rườm rà liền cắt bớt mười chưởng, còn bộ chưởng pháp cho dù đã bị cắt bớt mười chưởng nhưng về sau vẫn trở thành Tuyệt Học có một không hai.

“Phụt!”

Nhìn [Hàng Long Hậu Thập Chưởng] trong tay, Vương Viễn phun ra một ngụm máu tươi.

Thật lâu sau đó, Vương Viễn nhìn Kiều Phong một cách đau đớn và nói: “Phong ca, ngươi cấp bao nhiêu vậy?”

“Không cao, mới một trăm chín mươi thôi!” Kiều Phong khiêm tốn nói.

“Đậu má! Ngươi chỉ thiếu một bước nữa là thành BOSS thần rồi, tính dùng thứ này để lừa sư đệ ngươi sao?” Vương Viễn nghe vậy thì có chút phát điên.

Bốn chữ “công pháp trung cấp” hiện ra vô cùng chói mắt dưới hai chữ “Hàng Long”.

Nhưng khi ánh mắt của Vương Viễn rơi lên bối cảnh của công pháp, cả người đều vô cùng thất vọng.

Không sai, bộ chưởng pháp này quả thực có quan hệ sâu xa với [Hàng Long Thập Bát Chưởng], hơn nữa từ cấp bậc có thể thấy được bộ chưởng pháp này còn từng là một với [Hàng Long Thập Bát Chưởng]. Chỉ có điều, sau khi bị người loại bỏ khỏi chưởng pháp từ thời xa xưa, [Hàng Long Thập Bát Chưởng] đã trở thành Tuyệt Học.

Ý nghĩa rất rõ ràng, bộ chưởng pháp này quá rác rưởi, và chỉ hãm chân [Hàng Long Thập Bát Chưởng]. Sau khi loại bỏ mười chiêu cản trở xong, [Hàng Long Thập Bát Chưởng] mới có thể tiến thêm một bước. Bộ chưởng pháp này chính là mười chưởng cản trở đó.

Nói tóm lại, mười chưởng này chính là rác rưởi!

Nếu không phải sợ bị Kiều Phong vả một phát chết ngắc, thì Vương Viễn chắc chắn sẽ ném quyển công pháp này lên mặt y. Con mẹ nó, nghe nói võ học này và [Hàng Long Thập Bát Chưởng] có chung nguồn gốc, Vương Viễn còn tưởng Kiều Phong sẽ cho mình Tuyệt Học gì cơ, không ngờ thằng cha này lại cho mình một quyển công pháp rác rưởi như vậy.

Bản thân hắn chịu tội nhiều như vậy mới đưa được ngọc lệnh về đây, nửa đường còn suýt chút nữa bị Âu Dương Phong nhét cho rắn ăn. Kết quả y lại lấy rác rưởi ra lừa mình, trong lòng Vương Viễn quả thực có chút buồn bã.

“Đừng buồn bực!” Thấy Vương Viễn sụp đổ ngay tại chỗ, Kiều Phong dường như đã sớm đoán trước được, y cười và an ủi: “Thực ra mười chưởng sau này cũng không yếu, chỉ vì có hơi lặp lại mười tám chưởng đầu, nên ta mới cắt nó ra. Ngươi có thể học được mười chưởng này, trên căn bản cũng đã học hơn một nửa [Hàng Long Thập Bát Chưởng] rồi.”

“Thật hay giả đó?” Nghe được lời nói của Kiều Phong, Vương Viễn bình tĩnh lại, hỏi trong sự nghi ngờ.

“Kiều mỗ khiêm tốn, nho nhã và chính trực, hiển nhiên sẽ không nói dối!” Kiều Phong ngạo nghễ đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận