Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 325: Cao thủ công lược Phượng Vũ Cửu Thiên

Cạnh Phượng Vũ Cửu Thiên đứng hai người, một người ăn mặc theo kiểu tướng lĩnh, cầm trong tay một thanh trường thương, người còn lại đầu trọc mang một thanh giới đao. Hai người này Vương Viễn từng gặp rồi, chính là hai cao thủ khác của bang Thánh Long, Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà.

Ba người nhìn thấy Vương Viễn, không tự chủ được lùi về phía sau một bước, cũng theo bản năng chặn ngang vũ khí trước ngực, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống mặt mũi.

"Bọn họ là ai vậy, bạn của ngươi à?"

Mario thấy dáng vẻ của ba người kia thì nhịn không được hỏi.

"Chẳng qua có chút quen biết…" Vương Viễn suy nghĩ chốc lát rồi hỏi Phượng Vũ Cửu Thiên: "Ngươi tên là gì ấy nhỉ?"

Nói thật, Vương Viễn không biết tên hai người này, chỉ có chút ấn tượng với bọn họ mà thôi.

"Ngay cả tên bọn họ mà ngươi cũng không rõ, sao lại gọi là quen biết được?" Mario khó hiểu.

"Từng giết rồi!" Vương Viễn trả lời ngắn gọn.

"Ặc…"

Ba người Phượng Vũ Cửu Thiên mặt mũi tràn đầy xấu hổ.

Mario: "..."

Được rồi, bị tên này quen biết thì hình như chẳng phải chuyện tốt lành gì.

"Ta tên là Phượng Vũ Cửu Thiên!" Phượng Vũ Cửu Thiên thận trọng nói: "Hai vị này là bạn của ta, Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà."

Nói rồi, gã chỉ chỉ hai người bên cạnh.

"Phượng Vũ Cửu Thiên? Ngươi chính là Phượng Vũ Cửu Thiên?"

Mario nghe thấy lời gã tự giới thiệu thì đột nhiên kinh ngạc kêu lên.

"Đúng vậy! Chính là tại hạ!"

Phượng Vũ Cửu Thiên vốn đang bị Vương Viễn dọa đến run lẩy bẩy, thấy Mario lộ ra vẻ mặt này thì lại khôi phục tư thái làm màu.

"Ngươi biết gã à?"

Vương Viễn cũng hết sức kỳ quái, vì sao Mario nhìn thấy thằng này lại có phản ứng lớn như vậy?

"Cao thủ công lược đứng đầu diễn đàn đó!" Mario kích động nói: "Người nổi tiếng là nội dung cốt truyện gì cũng biết, tất cả bài viết về cách đánh qua phó bản đều là do gã viết."

"Quá khen quá khen!" Phượng Vũ Cửu Thiên lạnh nhạt nói: "Từng đọc nhiều sách mà thôi."

Tên này ngoài miệng thì khiêm tốn nhưng trong mắt lại lộ vẻ kiêu ngạo, vẻ khiêm nhường dối trá khiến người ta nhịn không được muốn đánh hắn.

"Cao thủ công lược?"

Vương Viễn nghe vậy, không khỏi nhíu lông mày.

Tên này quả thực sâu xa khó hiểu thật, ngay cả công pháp gã tu luyện cũng có thể nhìn ra được trình độ nắm chắc nội dung cốt truyện gốc, gọi gã là cao thủ công lược cũng không kỳ quái.

"Mấy người các ngươi cũng tới nơi này để góp vui hả?" Vương Viễn híp mắt hỏi.

Phượng Vũ Cửu Thiên là cao thủ công lược mà, dĩ nhiên biết Hạnh Tử Lâm sẽ xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ tới đây góp vui.

"Chuyện này ấy hả…"

Mặc dù Phượng Vũ Cửu Thiên thích làm màu nhưng lại là một tên thông mình, dĩ nhiên nhìn ra được Vương Viễn mưu toan gây rối, con ngươi gã đảo một vòng, vội vàng nói: "Tiêu Đại Vương nghĩa bạc vân thiên(*), ta là người hâm mộ thầm lặng của y, tới đây giải vây giúp y."

(*)Thành ngữ, mô tả một người rất giàu tình cảm, chính trực và rất công bằng.

"Tiêu Đại Vương?" Vương Viễn thắc mắc hỏi lại.

"Chính là Kiều Phong, về sau y sẽ làm Nam Viện Đại Vương của nước Liêu."

Mỗi giây mỗi phút Phượng Vũ Cửu Thiên lại phải khoe khoang sự uyên bác của mình mới chịu được.

"Thật à?"

Vương Viễn liếc xéo Phượng Vũ Cửu Thiên rồi hỏi: "Ngươi thuộc môn phái nào?"

"Mộ Dung thế gia…"

Trên trán Phượng Vũ Cửu Thiên lấm tấm mồ hôi.

"Ha ha ha ha!"

Ngay lúc mọi người đang tán dóc, người chơi đến hóng hớt quanh đó đột nhiên cười vang dữ dội, tiếng cười lập tức khiến tầm mắt của cả đám tập trung lại trên người NPC trong sân.

Hóa ra một kẻ lập dị cưỡi lừa tên là Triệu Tiền Tôn đang náo loạn với Đan Chính. Tên Triệu Tiền Tôn điên điên khùng khùng kia dùng ngôn ngữ rất chi là buồn cười, chọc giận Đan Chính và con trai của hắn ta đến đỏ bừng cả mặt.

Hai vợ chồng già ở bên cạnh tiến lên khuyên giải, ba người lại trình diễn một bàn hí kịch tranh giành tình nhân.

Nếu là người trẻ tuổi đi đánh ghen, nói toàn lời chua ngoa thì còn chấp nhận được, nhưng ba lão này cao tuổi rồi, náo loạn vì chuyện nhi nữ tình trường thì lại có hơi tương phản.

Trong Hạnh Tử Lâm, Cái Bang phản loạn, vốn là một sự kiện vô cùng nghiêm túc lại bị mấy người này quấy rối, lập tức khiến những người xung quanh không khỏi tức cười.

Ngay lúc ba người đang hò hét ầm í, chợt có tiếng một người gào khóc, tiếng gào vừa to vừa thảm thiết, nấc nghẹn ngào, khá giống giọng điệu khi Vương Viễn dùng Phúc Ngữ Thuật.

Mọi người nghe tiếng đều sửng sốt không thôi, chỉ thấy người kia vội vàng khóc lóc rồi kể khổ: "Sư muội tốt của ta ơi, lão tử có lỗi với ngươi chỗ nào chứ? Vì sao ngươi lại gả cho lão gà họm hẹm họ Đàm đó? Lão tử nghĩ ngày nghĩ đêm, lo lắng đến đứt ruột gan, không ăn không ngủ, nhớ Tiểu Quyên sư muội ngươi đó! Nghĩ đến ngày sư phụ còn tại thế, coi hai người chúng ta như con cái trong nhà, ngươi không gả cho lão tử thì sao xứng đáng với sư phụ được?"

"???"

Nghe được giọng nói này, không chỉ có Mario, ngay cả ba người Phượng Vũ Cửu Thiên cũng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Vương Viễn.

Mấy người này đều được chứng kiến thuật nói bằng bụng của Vương Viễn, nhất là Long Đằng Tứ Hải, y từng bị lừa trực tiếp rồi… Lúc này nghe thấy có người bắt chước cách nói chuyện của Triệu Tiền Tôn thì nhịn không được nhìn về phía hắn.

"Liên quan quái gì đến ta!"

Vương Viễn chỉ vào cô bé áo đỏ đứng cách đó không xa rồi bảo: "Cô ta nói đó!" Đồng thời trong giọng nói của hắn còn mang theo chút ngạc nhiên.

Theo Vương Viễn biết, thuật nói bằng bụng này chỉ có Đoàn Duyên Khánh và hắn tinh thông, không ngờ ở đây còn có thể gặp một người đồng đạo.

"Hóa ra là cô ta… Không ngờ nha hoàn A Chu của Mộ Dung thế gia còn có bản lĩnh này." Mario thấy người nói chuyện là cô gái áo đỏ thì không khỏi chặc lưỡi cảm thán.

"Ớ?"

Vương Viễn liếc nhìn mấy người A Chu, rồi lại đưa mắt nhìn Phượng Vũ Cửu Thiên, tựa hồ hiểu rõ ra điều gì đó.

Cuối cùng, Từ trưởng lão của Cái Bang ra mặt mới cắt đứt được màn kịch tranh giành tình nhân của mấy người kia.

Hiện trường yên tĩnh trở lại, Mã phu nhân chậm rãi quay người, thấp giọng nói: "Tiên phu bất hạnh chết, tiểu nữ chỉ biết tự oán mình số khổ, càng buồn là tiên phu vẫn chưa để lại đứa con trai hay con gái nào kế tục hương khói…"

Bạn cần đăng nhập để bình luận