Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1236: Điểm đột phá phụ bản

“Đừng lãng phí sức lực nữa! Dồn sức tấn công Dương Đỉnh Thiên!”

Vương Viễn chỉ tay vào Dương Đỉnh Thiên và ra lệnh.

Mọi người nhận được chỉ thị, lập tức đứng dậy tính vòng qua Trương Vô Kỵ tiếp cận Dương Đỉnh Thiên.

Phải biết chọn quả hồng mềm mà bóp, Dương Đỉnh Thiên dĩ nhiên không kém cỏi, nhưng ít ra lão ta không biến thái như Trương Vô Kỵ, mọi người vẫn có hy vọng giết chết được.

Nhưng mặc dù Dương Đỉnh Thiên không khó chơi như Trương Vô Kỵ, lão ta lại tinh thông công kích nội kình, hoàn toàn bỏ qua đỡ đòn và phòng ngự, sau một hiệp đấu, có ba năm người bị lão đánh bị thương, ngoại trừ Vương Viễn ra không ai có thể chịu nổi công kích của lão ta.

Hơn nữa Trương Vô Kỵ cứ kè kè bên cạnh Dương Đỉnh Thiên, mỗi lần đòn tấn công của mọi người sắp đánh trúng lão ta là hắn lại sáp tới gần chắn sát thương.

Phòng ngự của hắn thì ai phá nổi chứ? Đòn tấn công liên tục bị vô hiệu hóa, Dương Đỉnh Thiên nhân lúc cả đám đang trong thời gian cứng ngắc sau công kích thì thình lình tung một chưởng ra, động tác vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Hai người này một công kích cao, một phòng ngự trâu, phối hợp nhuần nhuyễn, công thủ qua lại, hỗ trợ đôi bên, đánh cho mọi người phải than khổ không ngừng, gần như đều đứng đó chịu ăn đập.

“Quả nhiên là thế!”

Trong lòng Vương Viễn lúc này đã có dự tính: “Mọi người bao vây cầm chân Trương Vô Kỵ! Ta đi đối phó với Dương Đỉnh Thiên!”

Tu vi của Trương Vô Kỵ tuy cao, là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng thân thủ không mạnh, có thể hành động trôi chảy khi đối đầu với số ít người chơi, ngược lại người vây công càng nhiều thì hắn càng luống cuống tay chân.

Tại sao hắn phải đứng im đó cho người ta đánh mà không thèm đánh trả? Nguyên nhân đầu tiên là hắn xuất thân Võ Đang thân thiết với sáu môn phái lớn, nhưng lý do chủ yếu nhất, hắn không đánh trả nổi, thay vì để người khác nhận ra sự lóng ngóng của bản thân thì chẳng bằng đứng chôn chân dưới đất cho người ta đánh, lực uy hiếp sẽ mạnh hơn chút.

Dương Đỉnh Thiên vừa khéo ngược lại, tu vi của lão già này không bằng Trương Vô Kỵ nhưng thân thủ cực xịn.

Cả hai phối hợp vừa hay bù vào khuyết điểm của đối phương.

Cho nên muốn đối phó với hai người này thì điểm đột phá nằm ngay ở chỗ Dương Đỉnh Thiên, chỉ cần tách cả hai ra, giết Dương Đỉnh Thiên trước, Trương Vô Kỵ còn lại một mình chính là mục tiêu sống.

“Sao đi vây công Trương Vô Kỵ làm gì…”

Mọi người hết sức không tình nguyện trước mệnh lệnh mới nhất của Vương Viễn.

Dọc đường đi may nhờ Vương Viễn bọn họ mới thuận lợi tới được sảnh Quang Minh, ai nấy đều rất tin tưởng vào khả năng chỉ huy của hắn, mặc dù không biết hòa thượng này rốt cuộc định làm gì nhưng hắn đã nói như vậy thì thôi không ai thắc mắc nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là từ bỏ Dương Đỉnh Thiên, quay sang vây công Trương Vô Kỵ.

Đúng như suy đoán của Vương Viễn, lúc mọi người chuyển mục tiêu sang bên Trương Vô Kỵ, Dương Đỉnh Thiên quả nhiên dừng tay.

Đối mặt với sự vây công của mười mấy cao thủ gồm đám Bạch Hạc Lưỡng Sí và nhóm Một Đám Ô Hợp, Trương Vô Kỵ nhất thời luống cuống tay chân, căn bản không có tí sức chống trả nào.

Ban đầu Trương Vô Kỵ còn hơi giãy dụa, sau đó dứt khoát từ bỏ, đứng đực ra đó tùy ý mọi người đấm đá tùm lum, dù sao đánh thể nào cũng không chết… cứ để người ta đánh thoải mái.

Trương Vô Kỵ bị giữ chân hiện không thoát thân được, bên kia Vương Viễn đang một mình đối mặt với Đương Đỉnh Thiên.

“A di đà phật!”

Vương Viễn niệm một tiếng phật hiệu: “Dương Đỉnh Thiên, ngươi dung túng Ma giáo làm hại thiên hạ, tiểu tăng thân là đệ tử của Thiếu Lâm tự, lấy việc bảo vệ lẽ phải, ban ân huệ cho khắp chúng sinh là nhiệm vụ của mình. Ngươi mau chịu chết đi!”

Vừa nói Vương Viễn vừa lôi từ trong ngực một cây gỗ lớn ngàn cân, sử dụng [Thích Già Trịnh Tượng Công], từ khoảng cách mấy trượng ném về phía Dương Đỉnh Thiên.

“Hòa thượng thối tha, chỉ bằng mình ngươi cũng dám đánh nhau với ta hả?”

Dương Đỉnh Thiên đẩy hai tay về trước, đập một chưởng lên ám khí của hắn.

“Ầm!!!”

Nhờ [Thích Già Trịch Tượng Công] mà uy lực của cây gỗ lớn cực đáng sợ, Dương Đỉnh Thiên thần công cái thế, lúc đỡ ám khí còn bị đẩy lùi về sau nửa bước. Lão ta sử dụng Càn Khôn Đại Na Di, gắng sức đẩy một phát, chuyển hướng lực tấn công, cây gỗ lớn bay ngược về phía Vương Viễn.

Vương Viễn chợt lách người, tránh thoát khỏi ám khí của mình.

Lợi dụng khoảng thời gian đối thủ né đòn, Dương Đỉnh Thiên lại sử dụng [Càn Khôn Ma Lộng] thêm lần nữa, một bàn tay to chém thẳng hướng Vương Viễn.

Hắn học theo Trương Vô Kỵ, không tránh không né, để mặc công kích của Dương Đỉnh Thiên kề cận cổ mình.

“Bịch!”

-845

Một chém của Dương Đỉnh Thiên không đau không ngứa.

Cùng lúc đó, Vương Viễn đẩy hai tay về trước, dùng một chiêu [Ngã Phật Từ Bi].

“Hừ!”

Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh, xoay người nhoáng cái vòng ra sau lưng Vương Viễn, thoát khỏi đòn tấn công, đồng thời nhấc cùi chỏ lên, nện mạnh vào gáy hắn.

“Bốp!”

-992

Hiệu quả vẫn rất kém.

Vương Viễn tựa hồ đã đoán trước được Dương Đỉnh Thiên sẽ vòng ra phía sau mình, chớp mắt khi bị lão ta đánh trúng, hắn thuận thế nằm úp sấp về trước, hai tay chống đất, chân phải đạp ra sau.

“Bịch!” Đá một phát vào ngực trái Dương Đỉnh Thiên.

-54.456

Thanh máu trên đầu Dương Đỉnh Thiên sụt xuống đáng kể, bị đá phải lùi về sau mấy bước.

Vương Viễn thuận thế lộn mèo đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với Dương Đỉnh Thiên, cười giễu cợt nói: “Ha ha! Đường đường là giáo chủ Ma giáo mà chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả? Ta đây đứng im cho ngươi đánh mà ngươi còn chẳng làm gì được, khuyên ngươi nhân lúc còn sớm nhường ngôi lại cho Trương Vô Kỵ đi.”

“…”

Dương Đỉnh Thiên nghe Vương Viễn nói vậy thì tối sầm mặt lại, tức giận quát: “Chớ nói nhăng nói cuội!”

Vừa quát lão ta vừa lao người lên.

Vương Viễn hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói: “Đến cả tiểu đệ của mình cũng không bằng! Phật gia thương hại ngươi, mau lôi bản lĩnh mạnh nhất của ngươi ra xem nào, Phật gia đứng đây chờ cho ngươi đánh! Để coi ngươi giỏi đến đâu mà cũng dám tự xưng mình là giáo chủ Ma giáo.”

“Hòa thượng vô liêm sỉ kia, ngươi muốn chết đúng không?”

Dương Đỉnh Thiên cũng coi như là một đời kiêu hùng, vốn không nên thất thố như vậy, nhưng Vương Viễn độc mồm độc miệng, đã nhìn thấu suy nghĩ hẹp hòi trong lòng lão ta, câu nào câu nấy đều chọc vào nỗi đau của lão cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận