Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 662: Định lực

Hòa thượng này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, sao [Thất Huyền Vô Ảnh Kiếm] gần như chẳng có tí tác dụng nào với hắn? Bố tổ sư nó, chuyện này quái dị quá đi mất!

Thực ra xác suất khống chế thành công của [Thất Huyền Vô Ảnh Kiếm] được quyết định bởi hai yếu tố!

Thứ nhất là tu vi nội công và thứ hai là chỉ số kháng khống chế của mục tiêu.

Bàn về tu vi nội công, Vương Viễn có nền tảng nội công tầng mười cấp bậc Đại Tông Sư, Dịch Cân Kinh thì đã luyện đến cảnh giới thứ tư [Dung Hội Quán Thông].

Dịch Cân Kinh chính là nội công mạnh nhất trong chín môn phái lớn, xét nguyên tu vi nội công mà nói, phóng mắt nhìn khắp giang hồ, người có thể vượt qua Vương Viễn chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa tu vi nội công muốn vượt qua hòa thượng thì cũng phải là một hòa thượng khác.

Nội công của phái Côn Luân mặc dù không yếu, cảnh giới nội công của Đạo Vô Hưu cũng không thấp, thế nhưng ở trước mặt Vương Viễn hiển nhiên chẳng đáng nhắc đến.

Huống hồ tâm pháp Phật môn chính tông Thiếu Lâm giúp tăng thêm định lực, nên chỉ số kháng khống chế của hòa thượng Thiếu Lâm luôn cao nhất. Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, lại cộng thêm chỉ số trên trang bị, định lực ước chừng hơn sáu mươi điểm, đồng nghĩa với việc có 60% kháng khống chế.

Chút âm thanh mê hoặc kia sao có thể khống chế hắn được chứ.

Trong sự ngạc nhiên, Đạo Vô Hưu cầm trường kiếm đẩy về phía trước, đâm thẳng vào yết hầu Vương Viễn, thúc giục nội lực, chân khí ngưng tụ trên mũi kiếm.

"Ha ha!"

Vương Viễn bật cười, không tránh không né mà vận chuyển nội lực, chân khí trải rộng toàn thân, đồng thời tiến lên một bước cứng rắn đè lại lưỡi kiếm của Đạo Vô Hưu.

"Keng!"

Một tiếng vang trong trẻo. Đạo Vô Hưu chỉ cảm thấy trường kiếm như thể mới đâm trúng vách đá cứng rắn, thanh kiếm không tiến lên nổi nửa bước, mà chân khí ngưng tụ trên mũi kiếm cũng biến mất không thấy tăm hơi trong chớp mắt.

[Kim Cương Hàng Thế]!

Đạo Vô Hưu là một cao thủ dày dặn kinh nghiệm đối chiến, sau khi một kiếm đâm ra không làm bị thương kẻ địch, hắn ta vội vàng thu kiếm lại.

Mà Vương Viễn lại duỗi tay trái ra, nắm chặt lấy lưỡi kiếm của hắn ta, sau đó đột nhiên vặn thân kiếm một phát.

"Ken két!"

Trường kiếm của Đạo Vô Hưu bị vặn thành cái bánh quai chèo. Lực đạo của Vương Viễn thuận theo chuôi kiếm truyền xuống cánh tay đối thủ.

Đạo Vô Hưu phản ứng cực nhanh, vội vàng thả lỏng tay, vứt trường kiếm đi, nhảy về sau kéo dãn khoảng cách với Vương Viễn.

"Leng keng!"

Vương Viễn tiện tay lắc một cái, trường kiếm bị vặn thành bánh quai chèo rơi xuống đất.

"Kiếm của ta!"

Đạo Vô Hưu nhìn thấy vũ khí của mình bị Vương Viễn vặn thành hình dạng kia thì muốn rớt nước mắt nước mũi.

Lúc này, Vạn Kiếm Quy Tông cũng theo sau, vung trường kiếm lên, dùng một chiêu [Vô Biên Lạc Mộc], mấy luồng kiếm quang đâm về phía bên trái Vương Viễn.

"Loè loẹt!"

Vương Viễn chẳng chút hoang mang, di chuyển eo, mở bàn tay phải to bằng chiếc quạt hương bồ ra, tóm lấy trường kiếm đang đâm về phía mình.

"Bịch!"

Chỉ thấy năm ngón tay Vương Viễn nắm chặt lại, kiếm quang bị tóm gọn trong tay, ánh sáng tán đi, biến thành một thanh trường kiếm.

"Cút đi!"

Vương Viễn hét lớn một tiếng, tay phải đột nhiên hất từ trái sang phải, Vạn Kiếm Quy Tông bị quăng thẳng ra ngoài, đồng thời hắn thả mũi chân xuống, đá vào chuôi thanh kiếm đang nằm trên mặt đất của Đạo Vô Hưu bằng một động tác vô cùng chuẩn xác.

"Vù!"

Một luồng kiếm quang hiện lên, ghim Vạn Kiếm Quy Tông trên cửa đại điện Chân Vũ.

Vạn Kiếm Quy Tông là cao thủ phái Hoa Sơn, lượng máu hiển nhiên không thấp, Vương Viễn cũng không dùng tới công pháp… cú hất và nhát đâm vừa rồi không khiến y chết ngỏm. Vạn Kiếm Quy Tông bị treo trên cửa, khua tay múa chân trông càng khủng bố và quỷ dị hơn.

Trong lúc Vương Viễn ra tay đẩy lùi hai cao thủ Đạo Vô Hưu và Vạn Kiếm Quy Tông, phần lưng của hắn trở thành sơ hở.

Cao thủ phái Nga Mi Cô Nàng Mặt Mộc thừa cơ âm thầm tiến lại, đâm một kiếm vào lưng Vương Viễn.

Vương Viễn cảm giác có sát ý phía sau, bèn bước thật dài về phía trước, chân chạm xuống đất, quay lưng lại, cong năm ngón tay, không thèm nhìn người đánh lén sau lưng là ai đã thình lình duỗi cánh tay ra, chộp thật mạnh vào ngực Cô Nàng Mặt Mộc.

[Ác Long Đào Tâm Trảo], trăm phát trúng cả trăm!

Quyết định của hệ thống rất công bằng!

Không vì người chơi là nữ mà giảm thuộc tính cá nhân, cũng không vì bọn họ có nhiều hơn hai khối thịt mà chỉ số phòng ngự sẽ cao hơn người chơi nam một chút.

"Phập!"

Một tiếng động khiến người ta tê cả da đầu vang lên, bàn tay của Vương Viễn trực tiếp cắm vào lồng ngực Cô Nàng Mặt Mộc.

Tất cả những người trong đại điện nhìn thấy cảnh này đều phải nhướng mày.

"Aaa!!!"

Cô Nàng Mặt Mộc chưa từng gặp qua chiêu thức phát rồ như thế này, bị dọa đến tái cả mặt mày, hét ầm lên tại chỗ.

Vương Viễn quay người lại, đạp một phát lên người Cô Nàng Mặt Mộc, tay phải thình lình kéo giật về sau.

"Phốc!"

Một trái tim che đầy gạch men(*) bị Vương Viễn móc ra từ trong ngực Cô Nàng Mặt Mộc, nàng ta cứ thế mà bị tiễn về điểm sống lại.

(*)Hình ảnh máu me nên bị làm mờ.

Tướng mạo Vương Viễn vốn trông hung ác, còn là một hòa thượng đầu trọc, lúc nói chuyện thì trông rất cao quý trang nghiêm, khi ra tay thì y như Tu La tại thế, giờ hắn còn cầm một trái tim đầm đìa máu trong tay, thiện ác tương phản gay gắt, hình tượng xung kích càng lộ ra vẻ quỷ dị.

"Đậu má nóoooo!!!"

Đám người chơi Thần Quyền Môn, Hải Sa Bang đang định tiếp cận bồi thêm mấy cú, sau khi nhìn thấy cảnh này thì choáng váng tại chỗ, khí lạnh từ gót chân xông thẳng lên não, nào còn gan dám tiến về phía trước nửa bước.

Dù là đại cao thủ như Đạo Vô Hưu và Tạ Vô Danh cũng kinh hãi đến tê cả da đầu.

Má nó chứ, vẫn biết giết người trong trò chơi là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng thủ đoạn hung tàn như Vương Viễn thì mọi người mới thấy lần đầu.

Ôi mẹ ơi, duỗi tay ra một phát, móc trái tim của người ta, đây có còn là người không vậy?

Vương Viễn ra tay giúp người Võ Đang, nhưng đám Trương Tam Phong nhìn hắn ra tay ác độc như thế thì cũng lắc đầu liên tục.

"Đoạn Tử Tuyệt Tôn!"

Mario nhìn thấy Vương Viễn dùng chiêu này không chỉ một lần, tuy nói vẫn chưa thích ứng lắm, nhưng cũng không đến nỗi như những người khác vì chưa trải đời nên thấy rất hiếm lạ. Tạ Vô Danh ngây người ra một lúc, Mario bèn tiến lên một bước, sử dụng tuyệt kỹ thành danh, chộp vào giữa háng y.

Bạn cần đăng nhập để bình luận