Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 588: Không nhận nhiệm vụ

Vương Viễn thấy thế khẩn trương bảo: "Ngươi có làm được không đấy lão Lục, bớt nói nhảm đi! Đừng để ân oán cá nhân giữa hai ta ảnh hưởng đến sự trong sạch của người khác!"

Vương Viễn đâu chỉ đắc tội Lục Trúc Ông một lần, mới nãy hắn còn uy hiếp lão, chỉ sợ lão cố ý trị mình.

“Tiếu Ngạo Giang Hồ Khúc Phổ” này rõ ràng là di vật Lưu Chính Phong tặng cho hắn lúc trước, là một khúc phổ thứ thiệt. Nếu lão già kia mà giám định thành kiếm phổ, trong sạch của Lệnh Hồ Xung là chuyện nhỏ, nhiệm vụ của mình vì thế mà thất bại thì đúng là oan quá đi thôi.

"Ta là thợ đan lát khiêm tốn, nho nhã lại chính trực, há phải loại người mà ngươi nói! Để ta nghiên cứu thêm chút đã!"

"Nghiên cứu gì mà nghiên cứu, đây chính là kiếm phổ của em rể ta!" Vương Trọng Cường hét lên: "Mau lấy lại đi!"

Lục Trúc Ông phát cáu, lão vốn không muốn dính vào chuyện này rồi, Vương Trọng Cường đã có yêu cầu như vậy thì lão cũng lười xen vào, thế là tiện tay trả lại khúc phổ.

"Khoan đã! Để ta xem thử chút!"

Đúng lúc này, một giọng nữ già nua truyền đến.

Lúc này, chợt nghe Lục Trúc Ông sửng sốt hỏi: "Cô cô... Sao người lại tới đây?"

"Hóa ra là bà bà đến à?"

Vương Viễn nghe thấy lời Lục Trúc Ông nói thì vừa cười vừa lên tiếng xem như chào hỏi.

"Ngưu Đại Xuân, ngươi mau lăn vào đây cho ta!"

Bà bà không đáp lại lời Lục Trúc Ông mà tức giận quát về phía ngoài rừng trúc.

"Được rồi!"

Vương Viễn cúi đầu chui vào rừng trúc.

Ngay sau đó, Dịch sư gia cũng từ trong rừng trúc đi ra.

"Kiếm phổ đâu, kiếm phổ đâu?" Vương Trọng Cường vội vàng hỏi.

"Kia..." Dịch sư gia vội vàng nói: "Trúc Ông nói muốn nghiên cứu thêm chút nữa."

"Đó là tuyệt thế võ học mà người trong võ lâm thi nhau tranh đoạt đấy, ngươi ngốc không chịu được! Mau lấy lại đi!" Vương Trọng Cường khẩn trương vô cùng.

"Vâng!"

Dịch sư gia vừa định quay lại, chợt trong rừng trúc lại vang lên tiếng đàn.

Thử dây đàn, ngừng một hồi, hình như đang thay những chỗ dây bị đứt đi, sau đó lại đánh thử đến diễn tấu liền mạch. Đoạn đầu đàn giống với Lục Trúc Ông, về sau càng chuyển càng cao, tiếng đàn không màng hiểm nguy, biến nặng thành nhẹ, vút lên cao mà chẳng tốn chút sức nào.

"Đúng rồi đúng rồi, chính là nó!"

Vương Viễn mừng rỡ, đây chính là từ khúc mà lúc đó Lưu Chính Phong và Khúc Dương cùng đàn.

Song nhịp đàn của bà bà nhã nhặn công bình, chỉ khiến người nghe cảm nhận được vẻ đẹp của âm nhạc mà không có sự sục sôi và hăm hở của Khúc Dương.

Tiếng đàn chưa ngưng, tiếng tiêu đã lên, đàn tiêu hợp tấu, khiến lòng người mê mẩn.

Dù là một người thô kệch như Vương Nguyên Bá cũng không khỏi chìm đắm trong đó… Dịch sư gia thì như thể hồn vía đã lên mây.

Nhạc phu nhân thở dài một cái, thán phục từ tận đáy lòng: "Bội phục, bội phục! Xung Nhi, đây là từ khúc gì?"

"Tiếu Ngạo Giang Hồ thưa sư nương!" Lệnh Hồ Xung ngẫm nghĩ rồi trả lời.

"Tiếu Ngạo Giang Hồ! Quả là một từ khúc hay!" Ninh Trung Tắc cảm thán: "E rằng chỉ có vị bà bà với tài nghệ bực này mới có thể diễn tấu được…"

"Tiểu Ngưu, ngươi thấy bà bà đàn thế nào?" Bà bà ngưng đàn, quay đầu lại hỏi Vương Viễn.

"Ha ha! Người xuất gia không được nói dối!" Vương Viễn cười cười bảo: "Mặc dù ngươi có tài đánh đàn cao siêu nhưng cảnh giới còn chưa đủ, hơn nữa đây là hợp tấu đàn tiêu, cần tài năng của cả hai người để tấu lên ca khúc say mê hấp dẫn. Ngươi cũng không cần mặc cảm tự ti quá đâu."

Ngày đó Vương Viễn chính tai nghe Lưu Chính Phong và Khúc Dương đàn tiêu hợp tấu, hai lão già này mặc dù đầu óc có vấn đề nhưng so trên phương diện tài nghệ mà nói thì cao hơn bà bà nhiều.

"Ngươi nói đúng lắm!"

Lần này bà bà lại không tranh cãi với Vương Viễn như trước đó, chỉ thở dài và bảo: "Trên đời này dễ gì kiếm được một người cùng mình hợp tấu, ngươi có muốn ở lại giúp ta không?"

[Hệ thống thông báo: Bạn đã kích hoạt nội dung cốt truyện Cầm Tiêu Hợp Tấu, có nhận hay không?]

"Không nhận!"

Vương Viễn suy nghĩ trong chốc lát rồi nhấn chọn không.

Nghe nhạc và chơi nhạc là hai khái niệm mà Vương Viễn từ khi sinh ra đã không có hứng thú, học thứ này còn chẳng bằng cùng hòa thượng quét sân đi học Phật pháp cho xong, huống chi còn phải theo một bà bà quỷ dị. Mẹ nó chứ, làm vậy có bao nhiêu nhàm chán, giống như Tống Dương lúc trước ấy.

Điểm khác nhau ở đây là, Tống Dương theo làm bạn với một ông lão, còn hắn là một bà cụ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

"Thứ hỗn hào! Ta đánh chết ngươi!" Bà bà tức giận, đập một phát lên lưng Vương Viễn.

"Ôi chao ôi chao… Đau chết mất, ta phải đi tìm thầy thuốc…" Vương Viễn giả vờ bị thương, cúi đầu muốn chuồn ra ngoài.

"Ngươi dám đi xem, ta sẽ bảo thứ này chính là kiếm phổ!" Bà bà cầm bản nhạc lên, cười lạnh nói.

Đám người đứng bên ngoài rừng trúc nghe vậy đều sầm mặt lại.

"Dì à, bà nội của con ơi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ta chỉ là người chơi thôi, lấy đâu ra thời gian lăn lộn tháng ngày với ngươi!"

Kẻ ác ắt có kẻ ác trị, Vương Viễn uy hiếp Lục Trúc Ông kiểu gì thì bà bà cũng trả thù y thế, kết quả giám định của bản nhạc này quả thực chính là điểm yếu của hắn.

"Theo làm bạn cạnh ta!"

Bà bà nói chắc như đinh đóng cột!

"Má nó! Ngươi ỷ vào việc ta không làm gì được ngươi đúng không?" Vương Viễn câm nín nói: "Ta tìm người giúp ngươi được không? Có một tên thích mặc quần áo đỏ, thú vị lắm!"

"Ta ghét bọn nam không ra nam nữ không ra nữ!"

"Thế đạo sĩ tóc trắng thì sao?" Vương Viễn lại hỏi.

"Thôi thôi, ngoại hình kỳ quái gì đâu!"

"Quan phủ nha dịch thế nào?"

"Ngươi nhìn ta giống người cùng một giuộc với bọn tay sai lắm hả?"



Vương Viễn bán toàn bộ tên tuổi của đám bạn, kết quả bà bà quyết định chọn hắn làm hắn đau hết cả đầu.

Má nó chứ, mình chỉ đi làm nhiệm vụ thôi mà, vì tên Lệnh Hồ Xung khốn nạn kia mà bản thân cũng vướng vào chuyện này luôn! Rốt cuộc y có mưu đồ gì?

"A, Lệnh Hồ Xung?"

Nghĩ đến Lệnh Hồ Xung, Vương Viễn đột nhiên cười khì khì bảo: "Ngoài rừng trúc có một người trẻ tuổi, thiếu niên hào hiệp (bị người ta đè đầu ra tẩn túi bụi), tự do phóng khoáng (đánh bạc cướp tiền nhà người ta), quả thực là rồng phượng trong loài người, y đi với ngươi khẳng định hợp lý hơn nhiều."

"Không có hứng thú!"

Bà bà khoát tay ý bảo bỏ qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận