Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 586: Lục Trúc Ông

“Ngươi nói đây không phải là tiêu phổ bình thường? Trong đó có chút giai điệu, vốn dĩ không có cách nào thổi ra từ trong sáo được, đúng không?

Dịch sư gia còn chưa nói hết câu thì Vương Nguyên Bá đã cưỡng ép ngắt lời.

Dịch sư gia gật đầu đáp: “Đúng vậy, rất không tầm thường, vãn sinh chắc chắn không thể thổi được nó. Trừ phi là thành Đông…”

“Thành Đông có vị danh sư cao thủ nào có thể thổi được khúc phổ này sao?” Ninh Trung Tắc thật đúng là thần trợ giúp, thấy Vương Nguyên Bá có lòng không cho Dịch sư gia nói chuyện, vì thế vội vàng tới trợ giúp.

Dịch sư gia nói: “Chuyện này… vãn sinh cũng không thể đảm bảo, chỉ có điều… chỉ có điều Lục Trúc Ông của thành Đông, nếu y đã biết đánh đàn, lại biết thổi sáo, có lẽ nói không chừng có thể thổi được. Ống sáo mà y thổi còn tuyệt vời hơn vãn sinh nhiều, thực sự là tuyệt vời hơn rất nhiều. Không thể so sánh được, không thể so sánh được.”

“Lục Trúc Ông? Là lão già đó ư?” Vương Viễn nghe vậy, không khỏi sững sờ.

Không ngờ lão già có tính cách kỳ cục đó còn có bản lĩnh này thật, chẳng trách lại có phong thái của người ở ẩn.

Mà Vương Nguyên Bá thì lại miễn cưỡng giữ lấy điều kỳ quái này không buông, nói: “Nếu không phải là tiêu phổ tầm thường, vậy bên trong đương nhiên có ẩn ý rất lớn.”

Vương Bá Phấn ở bên cạnh ngược lại cũng lanh lợi, lại gần nói: “Cha, đao pháp Tứ Môn Lục Hợp của Trịnh Châu Bát Quái Đao đó, không phải cũng được ghi trên khúc phổ hay sao?”

Vương Nguyên Bá hơi sững sờ, rồi lập tức hiểu ý, biết con trai đang nói lung tung. Nhưng lão đã đoán trước phái Hoa Sơn chỉ chuyên nghiên cứu kiếm pháp, trong các phái khác có loại đao pháp như vậy hay không, cho dù Nhạc Bất Quần có uyên bác đến đâu cũng chưa chắc đã biết hết được, lúc này lão mới gật đầu đáp: “Không sai, không sai, mấy năm trước Mạt sui gia cũng từng nhắc đến chuyện này. Trong khúc phổ ghi chép đao pháp và kiếm pháp cũng là chuyện thường thấy, chẳng có gì lạ cả.”

“Thật sao?”

Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn Vương Nguyên Bá rồi hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã không có gì lạ, vậy xin Vương lão gia tử chỉ bảo, kiếm pháp được ghi chép trong hai bản khúc phổ này có bộ dáng thế nào.”

“Chuyện này…” Vương Nguyên Bá nói lời bịa đặt: “Con rể ta đã qua đời, chỉ sợ không có người thứ hai biết được sự huyền bí trong khúc phổ này.”

“Mẹ nó! Thật đúng là thối tha, không biết xấu hổ!”

Vương Viễn và Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn nhau, đều phát ra một tiếng cảm thán.

Suy cho cũng cũng là một lão cáo già, đây mẹ nó nói hươu nói vượn cũng có thể trôi chảy được như vậy, cái gì gọi là chết không có đối chứng, chính là đây chứ đâu!

“Ha ha!” Vương Viễn cười đáp: “Vị Dịch sư phụ này nói, thành Đông có một vị Lục Trúc Ông am hiểu âm luật, sao không cầm khúc phổ này tới mời y bình phẩm một phen.”

Vương Nguyên Bá lắc đầu, đáp: “Lục Trúc Ông này chẳng qua chỉ là một thợ đan lát, tính tình cực kỳ quái gở, điên điên khùng khùng. Làm sao có thể tin lời nói của loại người này được chứ?” (Vương Nguyên Bá này chắc chắn đã từng tiếp xúc với một thợ đan giỏ tre nào đó ở Đại Biệt Sơn.)

Ninh Trung Tắc thì lại mỉm cười nói: “Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của người ta, cũng liên quan đến danh dự của phái Hoa Sơn, Xung nhi là đệ tử Hoa Sơn, mà Bình Chi cũng là đệ tử của Hoa Sơn, chung quy không thể thiên vị được.”

Những lời nói này của bà quả thực khiến Vương Nguyên Bá có chút kinh hãi, không nhịn được mà lại đánh giá bà cao hơn.

Tuy người này chỉ là hạng đàn bà con gái, nhưng lại rất hiểu mấu chốt của vấn đề, biết tiến thoái, lời nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại luôn vừa phải, còn tốt hơn Nhạc Bất Quần bao nhiêu.

Bà biết mình thân là phu nhân của Chưởng môn phái Hoa Sơn, không tiện tranh chấp với Vương Viễn, nên trực tiếp xoay chuyển tình thế lên người Lâm Bình Chi.

Vương Viễn nhanh chóng tiếp lời: “Không phải Vương gia các ngươi rất có máu mặt ở Lạc Dương hay sao? Mau đi đón Lục Trúc Ông tới đây đi.”

“Không được không được!”

Dịch sư gia vội vàng nói: “Tính cách của ông già đó rất kỳ quái, nhất định phải đến cửa thăm hỏi mới được! Bằng không cho dù có gõ hỏng cửa, thì y cũng sẽ không để ý tới đâu.”

“Đây ngược lại cũng giống như người trong thế hệ chúng ta!” Ninh Trung Tắc cười, quay đầu hỏi Vương Nguyên Bá: “Vậy làm phiền ngài đây, chúng ta cùng đi thăm hỏi thợ đan lát nhã nhặn này một chút, thế nào?”

Đã nói đến nước này rồi, tuy Vương Nguyên Bá cực kỳ không muốn, nhưng thấy Ninh Trung Tắc và Vương Viễn đều đang nhìn mình chằm chằm, hiển nhiên không dám đắc tội chết với Hoa Sơn và Thiếu Lâm, chỉ đành đáp một cách bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy ta và mọi người cùng tới thăm hỏi Lục Trúc Ông này một chút.”

Dịch sư gia dẫn đường ở phía trước, trải qua mấy con phố nhỏ, tới được ngõ Lục Trúc.

Phong cảnh trong ngõ Lục Trúc đó thực sự tao nhã, ai nhìn vào cũng thấy thoải mái và say mê. Mọi người vừa bước vào ngõ nhỏ, đã nghe được tiếng đàn leng keng, có người đang đánh đàn.

Ninh Trung Tắc thấp giọng nói: “Vị Lục Trúc Ông này thật biết thưởng thụ cuộc sống an nhàn!”

“Tưng!”

Đúng lúc này, một sợi dây đàn đột nhiên đứt, tiếng đàn cũng liền ngừng lại.

"Khách quý ghé thăm chỗ ở xoàng xĩnh này không biết là có điều gì chỉ giáo?"

Tiếng đàn vừa dứt, một giọng nói già nua vang lên bên tai mọi người.

Dịch sư gia vội nói: "Trúc Ông, ở đây ta có một bản cầm phổ tiêu phổ kỳ quái, muốn nhờ ngài bỏ chút thời gian đánh giá hộ."

Lục Trúc Ông cười bảo: "Có cầm phổ tiêu phổ muốn ta đánh giá à? Khì khì, ngươi coi trọng lão già làm nghề đan lát này quá đấy!"

Dịch sư gia vừa định nói gì đó, Vương Gia Tuấn đã vượt lên trước lớn tiếng nói: "Vương lão gia tử của Kim Đao Vương gia đến thăm hỏi."

"…"

Vương Viễn và Ninh Trung Tắc nghe thấy lời Vương Gia Tuấn nói như vậy thì không khỏi nhíu mày.

Vương Gia Tuấn kiến thức nông cạn mà cứ thích tự cao tự đại, biết Vương Nguyên Bá là người có lai lịch lớn ở thành Lạc Dương nên mới lôi tên tuổi ông mình ra, thầm nghĩ lão già đan lát kia chẳng phải sẽ lập tức ra đón tiếp à?

Nhưng thực ra Lục Trúc Ông là một người bình thường trong những người bình thường.

"Hừ!"

Chỉ nghe Lục Trúc Ông cười lạnh bảo: "Kim Đao Ngân Đao đếch gì, có bằng được con dao chẻ tre cùn trong tay lão không? Thợ đan lát không đến thăm hỏi Vương lão gia cho nên Vương lão gia cũng không cần chạy đến thăm hỏi lão đâu, các vị nhanh cút đi cho!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận