Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 711: Tung tích của Tạ Tốn

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nhiệm vụ này của Vương Viễn vốn là nên đứng ở phía đối lập với phái Võ Đang. Còn nhiệm vụ cứu Trương Vô Kỵ, là cứu đệ tử Võ Đang, tên nhóc Vương Viễn này lại theo một lối tắt khác, chạy sang phe của phái Võ Đang...

Nói cách khác, Vương Viễn hao tổn tâm cơ, cuối cùng lại lấy được phần thưởng vốn phải thuộc về đệ tử Võ Đang... Tổ sư nó là chuyện quái gì chứ!

"Dường như Ngưu thiếu hiệp không quá thích công pháp lão đạo đưa cho thì phải!"

Thấy Vương Viễn mang vẻ mặt như ăn phải shit, Trương Tam Phong biết rõ còn cố tình hỏi, cực kỳ giống như đang gây sự với Vương Viễn.

"Thích, sao có thể không thích chứ!" Vương Viễn tiện tay nhét Thái Cực Thần Công vào trong ngực nói: "Chỉ cần là đồ Trương chân nhân cho, ta đều thích!"

Dựa vào trình độ vô sỉ của NPC hệ thống, nếu Vương Viễn dám nói không thích, Trương Tam Phong tám phần sẽ thu hồi lại Thái Cực Thần Công, nào có chuyện vịt tới tay còn để nó bay mất chứ?

Móa nó, cho dù không thể dùng, thứ đồ chơi này cũng là công pháp cấp bậc Cái Thế Thần Công. Ông đây cầm nó đi bán cũng có thể bán được giá tốt! Tranh thủ giảm tổn thất xuống mức thấp nhất!

"Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!"

Trương Tam Phong sờ râu bạc trên cằm, ánh mắt vô cùng thâm sâu, giống như đang cười Vương Viễn không biết tự lượng sức mình.

"Đúng rồi! Trương ngũ hiệp còn chưa trở lại sao?" Vương Viễn không nhìn tới ánh mắt của Trương Tam Phong, nói sang chuyện khác.

Lúc trước đã bàn bạc xong rồi, chỉ cần có thể cứu được Trương Vô Kỵ, Trương Thúy Sơn sẽ nói cho Vương Viễn biết tung tích của Tạ Tốn. Hiện tại Trương Tam Phong đã lấy được hai bản Cửu Dương Công của Thiếu Lâm và Nga Mi, Trương Thúy Sơn lại không thấy bóng dáng đâu, đừng nói là muốn quỵt nợ đấy nhé?

"Ha ha ha!"

Trương Tam Phong cười ha ha nói: " Thúy Sơn và Hồ thần y đang chăm sóc Vô Kỵ ở hậu viện! Ta sẽ sai người đi gọi y!"

Hồ Thanh Ngưu lại bị Trương Thúy Sơn dẫn tới phái Võ Đang...

Ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng Kim Hoa bà bà đại thương nguyên khí, nhưng đối phó với tên Hồ Thanh Ngưu tay trói gà không chặt thì vẫn dễ như trở bàn tay. Ở phái Võ Đang có Trương Tam Phong tọa trấn, trên đời này không có ai dám động đến nửa sợi tóc gáy của lão, Kim Hoa bà bà dù có ngang ngược cậy mạnh tới đâu cũng không dám tới núi Võ Đang giương oai.

Nói xong, Trương Tam Phong ra dấu tay với Ân Lê Đình.

Ân Lê Đình xoay người chạy ra khỏi đại điện Chân Vũ.

"Mẹ nó!"

Vương Viễn thấy thế không khỏi thầm mắng một tiếng. Không khó để nhìn ra, may là Vương Viễn lắm miệng hỏi một câu, nếu Vương Viễn không hỏi, Trương Tam Phong thật đúng là muốn cứ như vậy hàm hồ cho qua.

Rất nhanh, Trương Thúy Sơn mang theo vẻ mặt vui sướng đi tới đại điện Chân Vũ. Sau khi nhìn thấy Vương Viễn, Trương Thúy Sơn lập tức dập đầu, lòng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được.

Trên núi Võ Đang này, Trương Thúy Sơn chính là một người thành thật...

"Ân công, đa tạ ngài không quản ngại trắc trở, cứu con của ta!" Trương Thúy Sơn kích động nói: "Thúy Sơn nguyện ý nói thật về tung tích của Tạ đại ca, nhưng mà ngài nhất định phải đồng ý với ta một chuyện!"

"Cứ nói đừng ngại!"

Vương Viễn gật đầu, chỉ cần có thể lấy được tung tích của Tạ Tốn, là nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, hắn mới không lo chuyện về sau.

"Cầu xin ngài nhất định không được tổn thương Tạ đại ca!" Trương Thúy Sơn chân thành nói.

"Đó là đương nhiên!" Vương Viễn lập tức đồng ý.

Hắn là đi hỏi tung tích Tạ Tốn giúp Huyền Từ, bản thân chắc chắn không tự mình đi tìm Tạ Tốn, đương nhiên không thể nói tới việc thương tổn gì đó. Còn cái Đồ Long Đao kia về tay ai, thì có quan hệ gì tới Vương Viễn đâu.

"Đa tạ ân công!"

Trương Thúy Sơn lại cảm kích, dập đầu với Vương Viễn nói: "Tạ đại ca đang ở đảo Băng Hỏa."

Trương Thúy Sơn vừa dứt lời, Vương Viễn đã nhận được gợi ý hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

"Vậy là xong rồi?"

Vương Viễn mang vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Chỉ ba chữ đó?"

Nói thật, Vương Viễn còn tưởng rằng ít nhất Trương Thúy Sơn sẽ cho hắn một tấm bản đồ, ai ngờ đâu đáp án chỉ có con mẹ nó ba chữ.

"Đúng vậy! Chính là đảo Băng Hỏa!" Trương Thúy Sơn chắc chắn nói.

"Này... Ngươi sẽ không lừa ta chứ!" Vương Viễn nhíu mày nói: "Nếu là người chơi đã đọc nguyên tác, vậy chẳng phải là không cần tìm tới ngươi lấy nhiệm vụ sao?"

Nói tới đây, Vương Viễn nhớ lại lúc trước, tên nhóc Đạo Vô Hưu kia một lòng muốn làm thịt Trương Thúy Sơn, tám chín phần là đã biết Tạ Tốn ở đảo Băng Hỏa.

"Ha ha ha! Chuyện này ân công không cần phải lo lắng!" Trương Thúy Sơn giải thích: "Ân công mở bản đồ lớn ra nhìn là biết!"

Trò chơi suy cho cùng cũng chỉ là trò chơi.

Trong trò chơi, không tìm được phương hướng là chuyện vô cùng vô vọng, hành hiệp trượng nghĩa mà ngay cả người cũng không tìm được thì còn làm cái khỉ gì nữa. Tất cả những thứ cản trở công ty trò chơi kiếm tiền, và những cài đặt ảnh hưởng tới trải nghiệm trò chơi của người chơi đều phải được làm cho hài hòa. Cho nên, giống như trò chơi trực tuyến với chuột và bàn phím truyền thống, thì trong “Đại Võ Tiên” cũng có bản đồ chỉ hướng.

“?”

Dưới sự chỉ dẫn của Trương Thúy Sơn, Vương Viễn thuận tay mở bản đồ thế giới ra. Lúc này, chỉ nhìn thấy vị trí phía trên bên phải của bản đồ vốn có màu đen, đã sáng lên, và có thêm một biểu tượng hòn đảo, bên trên còn ký hiệu ba chữ “đảo Băng Hỏa”.

Nhìn thấy đảo Băng Hỏa trên bản đồ, Vương Viễn cũng đã hiểu ra.

Làm thế nào nhà thiết kế trò chơi lại không biết người chơi sẽ tìm chiến lược từ trong nguyên tác chứ, cho nên trong cài đặt của trò chơi, nhiệm vụ là tìm Trương Thúy Sơn hỏi tung tích của Tạ Tốn, chứ không phải là hỏi địa danh “đảo Băng Hỏa” này, rồi bắt đầu mở bản đồ đảo Băng Hỏa thông qua Trương Thúy Sơn.

Nếu Trương Thúy Sơn không mở bản đồ cho người chơi, vậy cho dù ngươi có biết Tạ Tốn ở đảo Băng Hỏa, cũng không thể tìm được vị trí của nó.

Quả nhiên, dấu chân của hệ thống chưa bao giờ dừng lại trên con đường hại người chơi.

Mục đích Vương Viễn tới núi Võ Đang, thực ra chính là để tìm kiếm tung tích của Tạ Tốn.

Quanh co một vòng lớn, cuối cùng nhiệm vụ cũng xem như hoàn thành, lại còn thuận lợi húp được một quyển Thái Cực Thần Công…

Bạn cần đăng nhập để bình luận