Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 694: Nhiều người cũng không tốt

“Đúng là không biết xấu hổ!”

Vương Viễn phải gọi là câm nín không thôi.

Hắn vốn tưởng rằng năm tên kỳ chủ Ngũ Hành Kỳ này sẽ liều chết đến cùng với mình, không ngờ gã Hạo Nhiên Phong lại quả quyết đến thế, biết bản thân không thể xử lý được Vương Viễn trong thời gian ngắn nên không dông dài nữa, lập tức chơi chiến thuật biển người.

Mẹ nó chứ, nhiều người như vậy ai có thể đỡ nổi?

Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Vương Viễn cũng không trụ nổi trước thế quần ẩu của nhiều người.

Đối mặt với đám đệ tử Ma giáo xông lên như thủy triều ập vào bờ biển, Vương Viễn ra quyết định, lôi từ trong ngực ra ba bọc giấy, lại vận nội lực hét lớn lên: “Người bước qua đừng ranh đều phải chết!”

Nói rồi hắn vung hai tay lên, một cụm sương độc màu xanh rơi thẳng giữa đám đệ tử Ma giáo.

Ngay sau đó một luồng hào quang màu đỏ và ánh sáng màu vàng gần như đồng thời tản ra trên người Vương Viễn.

Càn Khôn Đại Na Di – Kích hoạt!

Kim Cương Bái Tháp – Mở!

Vương Viễn duỗi cả hai tay, chân đạp lên vị trí quẻ càn, tay trái tụ khí, tay phải vẽ vòng tròn, sau đó hai tay thình lình vỗ mạnh về trước.

“Gào!!!”

Một tiếng rồng gầm vang lên, hai chưởng lực cuồn cuộn vô song đánh vào đám người chơi Ma giáo.

Võ học chí cao của Thiếu Lâm – [Nhất Phách Lưỡng Tán]!

Chưởng pháp đứng đầu thiên hạ - [Kháng Long Hữu Hối]!

Bất kể [Nhất Phách Lưỡng Tán] hay [Kháng Long Hữu Hối] đều là chưởng pháp có lực sát thương cực mạnh, dưới sự thôi thúc của thần công Dịch Cân Kinh, uy lực vô song vô đối, hiếm có ai đỡ nổi một hiệp.

Lúc này hai chưởng đồng thời đánh ra, nào có ai ngăn cản được.

Điều khiến Vương Viễn cảm thấy ngạc nhiên là, sau khi đánh ra hai cỗ chưởng lực, cả hai thế mà hợp lại làm một, uy thế đột nhiên tăng vọt, đồng thời chưởng lực mang theo chân khí tiếp xúc với Bích Lân Yên, nháy mắt làm ngọn lửa xanh lục bùng lên dữ dội.

Chưởng lực cộng với lửa cháy, uy lực tăng vọt thêm mấy phần, ngọn lửa nổi bừng bừng, cuốn theo chưởng phong khuếch tán ra bốn phía.

Dưới một kích này, đệ tử Ma giáo lít nha lít nhít bị một chưởng đánh cho bay màu, người chết ít nhất cũng phải lên đến năm mươi, sáu mươi.

Càng khủng khiếp hơn chính là, dưới sự thôi thúc của chưởng phong, Bích Lân Yên theo gió bay tạt xuống dưới, đến chỗ nào là bắt lửa đám người chơi Ma giáo đến đó. Nhóm người chơi thấy lửa bắt lên người thì vội vàng vận nội lực chống lại, nhưng càng chống cự lửa càng bùng lên dữ dội hơn, ngọn lửa màu xanh lục lan ra khắp nơi với tốc độ nhanh chóng.

Có khi nhiều người không phải chuyện tốt, nhất là trong tình huống như thế này, mọi người có tổ chức nhưng không có kỷ luật, nếu chỉ theo chân góp vui thì chẳng sao, một khi gặp phải sự cố khẩn cấp, những người chẳng có chút kỷ luật nào này tụ lại một chỗ, tính nguy hiểm so ra vô cùng cao.

Vương Viễn mới châm ngòi thổi gió thôi, người chơi Ma giáo đã lập tức loạn cả lên…

Người chơi bị bắt lửa lên người thấy hoảng sợ không thôi, chạy quanh tán loạn. Những người khác dĩ nhiên sẽ né tránh theo bản năng, va chạm tiếp xúc khiến lửa độc từ bên này lan sang bên khác. Người bị lửa độc đốt càng nhiều, hiện trường càng hỗn loạn, thoáng chốc tất cả đã loạn thành một đoàn.

Vừa loạn một phát, người bị thiêu chết thì chẳng thấy bao nhiêu, phần lớn đều chết dưới sự chà đạp của đồng môn, thậm chí có người còn vô liêm sỉ đến độ nhân lúc hỗn loạn giết người cướp của.

Tình cảnh quả thực thê thảm vô cùng.

Vương Viễn nhìn đám người chơi Ma giáo nháo nhào bị thiêu chết trước mặt thì không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Nói thật, hắn chỉ muốn dốc hết sức ngăn cản truy binh, kéo dài thời gian cho bọn Bôi Mạc Đình chạy trốn, trăm lần nghìn lần không ngờ đến bản thân lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

“Các ngươi cứ chơi đi, Phật gia té cái đã!”

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, trận hỗn chiến này chắc chắn không thể ngừng lại trong thời gian ngắn. Truy binh từ dưới núi chạy lên càng ngày càng nhiều, Vương Viễn dĩ nhiên không có tâm tình đứng đây giễu cợt, hắn kéo thiền trượng lại, nhanh như chớp chạy lên đỉnh núi.

Từ sảnh Quang Minh chạy lên đỉnh núi cũng không tính là quá xa, càng lên cao người chơi truy sát nhóm Vương Viễn càng ít.

Thực lực của những người chơi này hiển nhiên cao hơn một chút so với những đồng chí ở gần sảnh Quang Minh, song phần lớn họ đều túm năm tụm ba đứng rất rải rác, thực lực dù có mạnh hơn chút thì cũng chẳng gây ra được bao nhiêu uy hiếp đối với Vương Viễn.

Hắn giết thẳng một đường đến núi, rốt cuộc cũng thành công tập hợp lại với nhóm Bôi Mạc Đình.

“Đù đù, ngươi bỏ rơi hết bọn chúng rồi đó hả?”

Tất cả mọi người thấy Vương Viễn vẫn sống sót đuổi kịp cả nhóm thì đều ngạc nhiên không thôi.

Ai trong số họ cũng là cao thủ, một chọi mười không phải việc gì khó, cho dù là một chọi hai mươi, chỉ cần có ưu thế địa hình vẫn miễn cưỡng làm được. Nhưng hai quyền khó địch lại bốn tay, nhiều người như vậy bọn họ tuyệt đối đánh không lại.

Mới nãy ở cửa sảnh Quang Minh, những tên truy binh Ma giáo kia đông đến độ nhìn không thấy điểm cuối, ít nhất cũng phải hơn nghìn người…

Nhiều người như vậy mà không thể tóm được Vương Viễn, hòa thượng này đúng là mạnh thật!

Mặc dù mọi người đều biết Vương Viễn có chiêu thức giúp bản thân vô địch tạm thời, hơn nữa nội công lại thâm hậu, chỉ số phòng thủ cao, nhưng bình tĩnh mà xem xét sẽ thấy cho dù bọn họ có công pháp giống Vương Viễn cũng tuyệt đối không an toàn thoát thân khỏi sự truy sát của hơn nghìn người.

“Chuyện nhỏ ấy mà! Lúc này chắc bọn chúng chết gần hết rồi!”

Vương Viễn khoát tay bảo, tỏ vẻ chuyện này dễ như ăn kẹo.

“Bố tổ sư nhà ngươi!!!”

Đám Bôi Mạc Đình nghe thấy Vương Viễn nói vậy thì trong mắt càng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ôi cha mẹ ơi, còn tưởng rằng hòa thượng này ỷ mình da dày thịt béo mà chạy mất, ngờ đâu hắn lại giết toàn bộ truy binh! Chuyện này… Mẹ nó chứ tên này rốt cuộc còn là người không? Điều càng khiến người ta kinh khủng hơn chính là, thái độ lúc Vương Viễn kể lại chuyện này cứ như đó chỉ là một việc râu ria.

Còn chuyện nhỏ nữa chứ… Có chuyện nhỏ nào như vậy hả?

Ngày thường Vương Viễn quá mạnh, mạnh đến mức đám Bôi Mạc Đình trực tiếp hiểu lầm ý trong lời hắn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận