Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 936: Đến bước đường cùng

Trên người hắn lóe lên ánh sáng vàng, đột ngột từ trên cao rơi xuống.

“Ầm!” một tiếng, Vương Viễn nện một quyền xuống đất.

Mặt đất dưới chân lõm thành một cái hố to, vô số vết nứt từ trung tâm hố chạy lan ra xunh quanh.

Người chơi vây quanh Vương Viễn đồng loạt rơi vào trạng thái mất trọng lượng.

[Quyền Chấn Tứ Phương] trong Dã Cầu Thần Quyền!

Người chơi Hắc Thạch Hội dính trạng thái lơ lửng hiện tại biến thành chiếc tường thịt, đỡ hết toàn bộ số ám khí đang phóng về phía Vương Viễn. Hai tay hắn nhanh như chớp, liên tục duỗi tay chộp lấy đám người Hắc Thạch Hội, dùng họ như ám khí mà ném trả đám người đằng sau.

[Thích Già Trịch Tượng Công]!

Nhờ [Thích Già Trịch Tượng Công], những người chơi nằm trong tay Vương Viễn chính là số ám khí cực mạnh, không những có lực tấn công và chỉ số phán định kinh người, còn có phòng ngự nữa.

Ám khí vừa lao đến đã làm tan rã vòng vây của Hắc Thạch Hội, đụng ra một lỗ hổng. Vương Viễn theo sát phía sau, sử dụng Thần Hành thuật, lao nhanh ra khỏi vòng vây.

Người chơi Hắc Thạch Hội đã bao giờ đụng phải đối thủ cứng thế này đâu, dưới sự vây công của bao nhiêu người mà không những không bị thương, còn quay lại phản kích, đánh cho tất cả trở tay không kịp, đứng ngu người ra chả hiểu gì.

“Sao rồi? Quỷ nhỏ kia chết rồi hả?”

Trong kênh bang Hắc Thạch Hội, Lữ Tứ Phương vẫn ung dung hỏi.

“Chuyện này… Cô nàng chạy mất rồi…”

Người chơi Hắc Thạch Hội hơi do dự, cuối cùng vẫn khổ sở nói ra sự thật.

“Chạy mất rồi? Tình huống thế nào? Các ngươi làm ăn thế đấy hả? Nhiều người như vậy mà ngay cả một người chơi nữ cũng không tóm được.”

Thấy tiền tuyến trả lời, Lữ Tứ Phương cũng ngạc nhiên.

Mặc dù trước đó Lữ Tứ Phương đã được tận mắt chứng kiến thân thủ của Vương Viễn, biết thực lực của hắn kinh người, nhưng lại trăm lần ngàn lần không ngờ tới người này lại mạnh đến thế, có thể phá vỡ vòng vây của bao nhiêu mà chạy thoát.

“Quỷ… Quỷ nhỏ kia rất kỳ lạ…”

“Đâu chỉ kỳ lạ, phải là quái lạ mới đúng!”

Đám người mồm năm miệng mười tranh cãi.

Bọn họ chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy, tuy rằng không phải tất cả mọi người đang ngồi đây đều là cao thủ như tầm mắt khá tốt.

Thân thủ Vương Viễn để lộ lúc nãy cực kỳ khinh khủng.

Khoan nhắc đến cú nhảy khi đó thể hiện năng lực phản ứng cực mạnh, chỉ riêng đòn đá chân liên hoàn thôi đã khiến mọi người thán phục không thôi. Dưới tình huống đó, đổi thành người khác chắc đã sớm luống cuống chân tay, nhưng Vương Viễn lại có thể đá chuẩn xác từng cú, vị trí không sai lệch một li. Công phu kiểu này bọn họ chưa thấy bao giờ.

Sau đó, Vương Viễn nện một quyền xuống đất, dùng đám người dính trạng thái lơ lửng ngăn chặn công kích tầm xa, kế tiếp lại dùng người làm ám khí ném ra như vũ bão, từ đầu đến cuối hành động trôi chảy chẳng chút băn khoăn. Một loạt động tác khủng khiếp như vậy cho dù là cao thủ chuyên nghiệp cũng không làm được.

Đừng thấy Hắc Thạch Hội dẫn nhiều nhân thủ đến bao vây nhưng vẫn không làm gì được Vương Viễn mà nghĩ bọn họ không phục, chẳng qua bọn họ chỉ cảm thấy đối thủ quá quái dị mà thôi, mình ngăn không được cũng là chuyện đương nhiên.

“Nàng ta chạy đi đâu rồi?” Lữ Tứ Phương biết hiện tại không phải lúc quy trách nhiệm cho ai, nhanh chóng tra hỏi tung tích của Vương Viễn mới là chuyện cần thiết.

“Hình như là hoàng cung Đại Lý!” Đám đi vây công đáp.

“Đuổi theo! Tiếp tục đuổi! Không thể để nàng ta rơi vào tay bang phái khác!” Lữ Tứ Phương ra lệnh.



Bang phái nằm phủ phục trong thành Đại Lý há miệng chờ sung đâu chỉ có mỗi Hắc Thạch Hội, giờ đâu đâu trong thành cũng là người chơi đuổi giết Vương Viễn.

Lại nói về Vương Viễn, thuật dịch dung của hắn vẫn đang trong thời gian làm lạnh, muốn biến thành người khác rồi tẩu thoát là chuyện không thể, mới thoát khỏi bao vây của đám Hắc Thạch Hội, còn chưa kịp cởi trang phục thời trang trên người đã đụng phải truy sát của bang phái khác.

Thành Đại Lý hôm nay giống như đã không còn nơi nào có thể chứa chấp Vương Viễn.

Vương Viễn không biết phải làm sao, chỉ đành vừa giết vừa lui, mãi đến khi lui đến dưới một miếu thờ.

“Đây là cấm địa hoàng cung! Người không phận sự miễn vào!”

Ngay khi Vương Viễn định băng qua miếu thờ tiếp tục tiến về phía trước, hai tên vệ binh lập tức gác chéo trường mâu trong tay, cản hắn bên ngoài.

“Hoàng cung?”

Vương Viễn hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn lại thì quả nhiên đây là hoàng cung Đại Lý.

"Này, ta quen với hoàng đế của các ngươi đó!” Vương Viễn quay đầu nhìn lại, phát hiện truy binh đã đuổi tới sát nút, vội vàng làm thân với vệ binh.

Nhưng hai tên vệ binh này hiển nhiên không hiểu hắn đang nói gì, vẫn trưng ra bộ mặt đầy lạnh lùng, đứng yên không thèm nhúc nhích.

“Ha ha ha! Nơi đây đã là ngõ cụt, để ta xem ngươi còn chạy đi đâu!”

Lúc này, truy binh trong thành Đại Lý đã đuổi tới nơi, không chỉ Hắc Thạch Hội mà còn có người chơi những bang phái khác, kéo thành một đoàn mênh mông cuồn cuộn, đứng chật ních trước cổng hoàng cung.

“Đậu mòe! Rặt một đám mặt dày!” Vệ binh không cho vào hoàng cung, đường lui bị chặn hoàn toàn, Vương Viễn khóc không ra nước mắt, quay đầu lại chỉ đám người chơi bang phái lớn sau lưng nói: “Có dám một mình đấu với ta không?”

“Nực cười!” Lữ Tứ Phương chế giễu: “Đều thành người lớn cả rồi ai lại ngây thơ như vậy, ta có nhiều huynh đệ thì sao phải một mình lên đấu với ngươi? Hôm nay bọ ta sẽ ỷ đông hiếp yếu!”

“Này, lão đại, ta là ân nhân cứu mạng Đoàn hoàng gia của các ngươi đấy! Ngươi để ta vào trong tránh nạn trước đã!”

Vương Viễn thấy Lữ Tứ Phương bỉ ổi như vậy thì lại tiếp tục quấn lấy vệ binh.

“Ngươi là ân nhân của Đoàn hoàng gia? Có chứng cứ không?” Lúc này vệ binh mới làm bộ nghe hiểu, liếc mắt nhìn hắn hỏi.

“Chứng cứ? Có đây!” Vương Viễn thoáng ngừng lại rồi vội vàng móc từ trong ngực ra một lệnh bài đưa cho vệ binh.

Vương Viễn thừa nhận mình có tố chất đánh bạc, nhưng trong lòng vẫn có hơi lo lắng, dù sao thì đây cũng là lệnh bài mà Đoàn lão nhị tự tay đưa cho hắn, cho dù không mang lại tác dụng lớn, nhưng ít nhất cho mình tiến vào hoàng cung trốn một chút vẫn được chứ nhỉ.

Những binh lính nhỏ canh cửa này chắc hẳn sẽ không mất não đến mức không nể mặt Đoàn lão nhị đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận