Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 314: Mã phu nhân

Bên trong đình viện ngoài cửa có một đám NPC đang đứng, một người phụ nữ mặc áo voan trắng vừa khóc lóc vừa kể lại chuyện tối qua cho mọi người.

Thấy người phụ nữ kia, mắt ba người Vương Viễn không khỏi sáng ngời.

Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, bất kể là vóc dáng hay khuôn mặt đều không tìm ra chút tỳ vết nào.

Khổng Tử từng nói: "Nữ nhân đẹp nhất khi mặc đồ trắng."

Lúc này người phụ nữ kia đang nước mắt như mưa, vành mắt đỏ hoe, cộng thêm bộ quần áo voan trắng, thật khiến người khác khó mà rời đường nhìn.

Cách đây không lâu Vương Viễn mới gặp người phụ nữ này, chính là Mã phu nhân, thê tử của Mã Đại Nguyên, lúc đó còn mời rượu Kiều Phong.

Không thể không nói, tuy Mã Đại Nguyên là đầu lĩnh ăn xin, nhưng cuộc sống lại chẳng khác nào hoàng đế.

"Chẹp chẹp!"

Thằng nhãi Rõ Như Ban Ngày chẹp miệng cảm khái: "Có một người vợ xinh đẹp thế này, dù nửa đêm chết đột tử ta cũng nguyện ý!"

"???"

Tuy Rõ Như Ban Ngày không nói lớn tiếng, nhưng cao thủ NPC trong đình viện không ít. Gã vừa dứt lời, mọi người đồng loạt quay đầu lại, căm tức nhìn ba người Vương Viễn.

Lúc này, một lão ăn xin mặt vàng như nghệ nhìn chằm chằm ba người, lạnh giọng nói: "Tại hạ là Bạch Thế Kính trưởng lão chấp pháp Cái Bang. Chẳng hay ba vị là thần thánh phương nào, dám nói bậy bạ thêm một lần nữa xem."

Vừa nói, Bạch Thế Kính vừa bước lên trước, tay trái khua ra, một thanh phá giáp chùy bừng bừng khí thế xuất hiện ngay trong tay.

Những tên ăn mày khác thấy vậy, cũng rút soạt vũ khí ra.

Ý tứ của đám ăn mày này rất rõ ràng, mau tự giới thiệu, bằng không đừng trách chúng ta không khách sáo.

Đám người Vương Viễn tới đây làm nhiệm vụ, không phải tới để kết thù chuốc oán với Cái Bang, đương nhiên trong tình huống này sẽ không dùng vũ lực để giải quyết.

Mắt thấy đám người Bạch Thế Kính muốn động thủ, Vương Viễn đi lên trước, nói: "Tại hạ là Ngưu Đại Xuân, đệ tử Thiếu Lâm tự. Phương trượng Huyền Từ của Thiếu Lâm tự là sư phụ ta! Hai vị quan gia này là bằng hữu của tại hạ!"

"Huyền Từ đại sư?"

Người có tên, cây có bóng, hòa thượng Huyền Từ dù sao cũng được coi là lão đại của đại phái đệ nhất thiên hạ, uy danh hiển hách trong chốn giang hồ. Nghe Vương Viễn tự giới thiệu như vậy, đám ăn mày đều tỏ ra ngạc nhiên, cất binh khí trong tay đi.

Ngay cả Bạch Thế Kính cũng cau mày, cất phá giáp chùy vào trong tay áo, sau đó vô cùng khách sáo nói: "Thì ra là cao đồ của Huyền Từ đại sư, Huyền Từ đại sư vẫn bình an chứ?"

"Nhờ phúc của mọi người, vẫn chưa bị chết bất đắc kỳ tử đâu." Vương Viễn nghiến răng nghiến lợi nói.

Rõ ràng là phần thưởng nên cho, thế mà lão hòa thượng Huyền Từ lại muốn bắt hắn làm nhiệm vụ cho mình, còn cho một nhiệm vụ mà mục tiêu đã chết toi rồi. Lúc này Vương Viễn vô cùng khó chịu với Huyền Từ, nên đương nhiên là chẳng nói được lời gì hay ho cả.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý. Bang chúng Cái Bang đang đối diện với cái chết bất đắc kỳ tử của phó bang chủ, nghe thấy Vương Viễn thốt ra lời này, tất cả đều cảm thấy vô cùng chói tai.

"Hừ!" Bạch Thế Kính hừ lạnh nói: "Chuyện phó bang chủ Mã là chuyện riêng của chúng ta. Tuy Thiếu Lâm tự là chính phái đứng đầu, nhưng chuyện này cũng không đến lượt các ngươi ăn nói lung tung đâu."

"Ha ha! Nào có?"

Vương Viễn chỉ vào Điều Tử và Rõ Như Ban Ngày cười nói: "Điều tra nguyên nhân cái chết là việc của hai vị quan gia này. Ta chỉ tới đây phụng sư mệnh tìm phó bang chủ Mã lấy một phong thư. Nào ngờ phó bang chủ Mã lại chết thật không đúng lúc!"

"Thư?"

Đám ăn mày nghe vậy thì đều tỏ ra mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Vương Viễn đang nói gì.

Đúng lúc này Mã phu nhân ở bên cạnh hơi nhướng mày.

"Thư? Vị đại sư này có ý gì?"

Mã phu nhân thành thực ngẩng đầu lên, đỏ mắt nói: "Phu quân ta thi thể còn chưa lạnh, phương trượng Thiếu Lâm tự đã phái người tới đòi di vật? Chẳng phải là khinh dễ một quả phụ như ta? Họ đều là người trong giang hồ, nên ai nấy đều kính nể Thiếu Lâm tự. Tiểu nữ ta không phải người trong giang hồ, không sợ các ngươi đâu!"

Mã phu nhân vốn xinh đẹp không còn lời nào để tả, dáng vẻ lúc này lại càng khiến người ta động lòng, vẻ mặt đáng thương cộng thêm lời lẽ không sợ cường quyền nhất thời khiến tất cả mọi người đều có ý muốn bảo vệ.

"Không sai! Mặc dù là Huyền Từ phương trượng, nhưng làm vậy cũng không khỏi khinh người quá đáng."

"Tuy Cái Bang chúng ta có quan hệ thân thiết với Thiếu Lâm tự, nhưng cũng không thể để Thiếu Lâm tự tùy ý bắt chẹt."

Nghe Mã phu nhân nói, đám ăn mày như được bơm máu gà, căm tức mắng Vương Viễn.

"Ơ..."

Thấy cảnh này, Vương Viễn không khỏi sửng sốt.

Không sai, xảy ra chuyện thế này, đã không đến phúng viếng thì thôi, lại còn đi đòi di vật của người ta thì cũng có phần không phù hợp. Nhưng Mã phu nhân này đang lén đánh tráo khái niệm.

Đám ngu xuẩn Cái Bang này trong đầu toàn là phân, người ta chỉ dùng một câu khích bác mà đã sôi máu cả lên.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể dùng một câu nói khiến đám đông chĩa mũi dùi vào mình, Mã phu nhân này cũng không phải là đèn cạn dầu đâu.

"A Di Đà Phật!"

Vương Viễn chắp một tay trước ngực, tụng một tiếng Phật hiệu, nói: "Người xuất gia sẽ không nói dối. Là vị Bạch trưởng lão này hỏi tiểu tăng tới đây làm gì, tiểu tăng mới thành thật trả lời. Tiểu tăng chưa từng muốn phó bang chủ Mã xảy ra chuyện không may như thế này. Ta nghĩ nguyên nhân cái chết của phó bang chủ Mã chắc chắn có điều kỳ quặc. Hãy để cho hai vị quan gia kiểm tra thực hư một phen đi."

Vương Viễn nói những lời này tuyệt đối là phát ra từ tận đáy lòng, Mã Đại Nguyên chết lúc này, người sốt ruột nhất chính là hắn.

Nói đến đây, Vương Viễn quay sang nói riêng một câu với Điều Tử: "Nữ nhân này khó đối phó, ngươi chống đỡ một lúc đi."

"Ngươi có ý gì?"

Nghe Vương Viễn nói vậy, Bạch Thế Kính lập tức sầm mặt lại: "Cái Bang chúng ta chính là người trong giang hồ. Giang hồ có quy củ của giang hồ, việc này sao có thể để người của quan phủ nhúng tay vào?"

"Hả?" Vương Viễn nhíu mày hỏi: "Ngươi là vợ của phó bang chủ Mã à?"

"Nói cái đếch gì? Lão phu là đàn ông! Sao có thể là vợ của phó bang chủ Mã được?" Bạch Thế Kính giận dữ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận