Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1160: Người xưa trở về

Độc Cô Tiểu Linh cảm thấy đỡ bức bối hơn hẳn khi vẫn có người sử dụng được khẩu pháo Oanh Thiên này, ít nhất cô không phí công chế tạo ra một thứ không dùng được. Sau khi nhận lấy trúc Tử Linh từ chỗ Vương Viễn, cô bắt đầu chế tạo đạn đại bác.

Trúc Tử Linh là nguyên liệu cấp Linh, chất lượng đặc thù cao hơn kim loại nhiều, nó là vật liệu loại gỗ, không cần đúc, vô cùng phù hợp với yêu cầu chế tạo đạn của cô.

Dĩ nhiên trong trò chơi cũng không cần thao tác quá phức tạp.

Trước tiên Độc Cô Tiểu Linh làm ra một [Pháo Tre], sau đó đặt kíp nổ ở phần đáy, đầu còn lại của pháo thì đặt đầu đạn.

Đạn đại bác đơn giản đã hoàn thành.

Chốc lát sau, một gốc trúc Tử Linh đã bị Độc Cô Tiểu Linh chế thành mười viên đạn đại bác.

“Để ta thử xem uy lực của nó đến đâu!”

Nhận được vũ khí xong, trong lòng Vương Viễn hưng phấn cực kỳ, dựa theo chỉ dẫn của Độc Cô Tiểu Linh, hắn lắp đạn đại bác vào pháo Oanh Thiên, nhắm thẳng vách tường ngoài cửa rồi bóp cò.

“Đoàng!!!”

Pháo Oanh Thiên đúng như tên gọi, tiếng nổ mạnh và vang vô cùng, suýt chút nữa nổ điếc tai Vương Viễn.

Tiếng nổ lớn vang lên, Vương Viễn bị sức giật cực mạnh đẩy lùi về sau nửa bước, đạn đại bác rời nòng bắn vào vách tường.

“Rào!”

Bức tường kiên cố bị pháo của Vương Viễn bắn thủng một lỗ có đường kính ba mét.

Trong phạm vi 50 mét đã có thể tạo ra sát thương như vậy, tính ra thứ này cũng không yếu lắm…

“Vậy ta xin nhận!”

Vương Viễn tiện tay nhét [Pháo Oanh Thiên] vào trong ngực. Độc Cô Tiểu Linh xem thường thứ này, nhưng hắn cảm thấy chơi rất vui, tiếc rằng đạn ít quá, vốn có mười viên, bắn thử một phát là mất một rồi.

Sau khi cất [Pháo Oanh Thiên], Vương Viễn lại lôi từ trong ngực ra năm gốc trúc Tử Linh, đưa cho Độc Cô Tiểu Linh và nói: “Ta không thể lấy không đồ của ngươi được, số nguyên liệu này ngươi nhận lấy đi.”

“Này…”

Nguyên liệu có cấp bậc như trúc Tử Linh đều là đồ hiếm cả, Vương Viễn nói cho là cho, còn cho hẳn năm cây khiến Độc Cô Tiểu Linh khá sửng sốt. Cô không dám nhận, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ bậy bạ: “Anh em ruột thịt còn tính toán chi li nữa là, lão Ngưu chết tiệt này cho mình đồ quý như thế, đừng bảo là có ý đồ với mình đấy nhé? Vậy cũng đâu cần đưa nhiều nguyên liệu quý đến thế…”

“Không phải chỉ là một cơ quan bỏ đi thôi sao… Giá trị không lớn đến vậy đâu.” Độc Cô Tiểu Linh cảm thấy cơ quan của mình không đáng để Vương Viễn chi ra nhiều nguyên liệu trân quý như vậy.

“Còn cả bản vẽ mà!” Vương Viễn nói: “Phương Đông Chưa Tỏ là bạn ta, hắn ta không hiểu chuyện ta cũng đâu thể như thế được… Ngươi cầm lấy đi.”

Đối với người chơi phổ thông, bản vẽ đại pháo Thần Võ không có tác dụng gì cả, nhưng đối với bang phái hoặc quốc gia mà nói nó có thể chính là thần khí. Giá trị của bản vẽ so với trúc Tử Linh hiển nhiên chỉ có cao hơn chứ không thể thấp hơn.

“Chậc!”

Độc Cô Tiểu Linh thấy Vương Viễn đưa cho mình nguyên liệu quý như vậy là vì Phương Đông Chưa Tỏ thì bĩu môi, có chút thất vọng nhận lấy chỗ trúc.

“Ta về đây!”

Độc Cô Tiểu Linh nói một tiếng với Vương Viễn, sau đó rời phường chế tạo.

Vương Viễn mở cột bạn bè ra tìm Cung Hỉ Phát Tài, gửi một tin qua: “Ây, tường nhà chúng ta hình như thủng rồi, ngươi nhớ cho người xây lại nhá.”

Gửi tin xong, Vương Viễn tiện tay cho Cung Hỉ Phát Tài vào danh sách đen rồi đăng xuất trò chơi.



Làm việc quần quật cả ngày, Vương Viễn đã đói mốc meo.

Sau khi tháo thiết bị trò chơi ra, hắn rửa mặt qua loa rồi chạy thẳng vào nhà bếp.

“Rầm!”

Vương Viễn vừa đặt chân vào nhà bếp thì đột nhiên phòng khách truyền ra một tiếng vang thật lớn.

“Cái quần què gì vậy?”

Vương Viễn sợ hết hồn, vừa định ra ngoài thì nghe “phịch” một tiếng, kế đó một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tôi về rồi đây!”

“Ơ?”

Nói thật, dù trong trò chơi đụng mặt nhau suốt nhưng ở nhà mà thiếu mất đồng chí chuyên ăn chực Tống Dương, Vương Viễn vẫn cảm thấy không quen.

Lúc này nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng Vương Viễn đột nhiên kích động không thôi, luống cuống tay chân, vừa định đi ra thì… Tống Dương đã tới cửa phòng bếp, chống tay lên khung cửa, thò đầu vào trong nói: “Tôi biết ngay anh sẽ ở đây mà, thấy tôi đoán chuẩn không?”

“Ừm…”

Vương Viễn cố tỏ ra mình thật bình tĩnh, không quay đầu lại mà hỏi: “Sao cô đã trở lại rồi? Vất vả lắm ta mới có mấy ngày yên tĩnh…”

“Tôi thấy anh ở nhà một mình sẽ buồn chết mất nên đến cho anh đỡ cô đơn đó.” Tống Dương cười hì hì hỏi: “Anh có nhớ tôi không?”

“Yên tâm, tôi tuyệt đối không nhớ cô đâu! Chẳng nhớ chút nào cả!” Vương Viễn lớn tiếng chối bay chối biến.

“Thật vậy không? Anh đúng là động vật máu lạnh! Tôi thì nhớ anh lắm đó!” Tống Dương liếc mắt nhìn Vương Viễn với vẻ đầy khó chịu.

Vương Viễn nghe vậy thầm cảm thấy rất đắc ý, nhưng vẫn giả bộ đáp đầy lạnh nhạt: “Ừ, tôi biết rồi.”

“Anh thì biết cái gì!” Tống Dương không để ý tới hắn nữa, xoay người trở lại phòng khách, nghiêng người ngã lên ghế sô pha, vươn vai rồi nói: “Ở đây vẫn là thoải mái nhất, có ăn có uống, còn không phải để ý sắc mặt của cha mẹ. Mặc dù ngoại hình anh không được ưa nhìn lắm vẫn còn nhiều ưu điểm, nhưng vừa xí trai vừa hung dữ là anh không đúng.”

“Cô thì biết cái gì!”

Vương Viễn từ phòng bếp đi lại tủ lạnh cạnh phòng khách, cầm lấy ít thức ăn rồi nói: “Tối nay ăn món tôm kho và nấm hương xào thịt mà cô thích nhất, ở ngoài thì dọn bàn đi.”

“Ha ha!”

Tống Dương cười vui vẻ: “Anh xem, đây chính là điểm hấp dẫn chết người của anh đó!”

“Bớt làm người ta mắc ói đi…” Vương Viễn nói: “Sau này xem tiểu thuyết về game nhiều hơn đi rồi học người ta cách chơi. Một bó tuổi rồi, bớt xem mấy tiểu thuyết tình yêu tình báo, giám đốc với thiên kim tiểu thư gì đó đi.”

“Hừ! Đầu năm nay ai còn viết truyện bối cảnh game nữa, ngay cả vé thưởng với thưởng cũng không có.”



“Nói nghe thử sao cô lại về đây?” Ăn cơm xong, Tống Dương rửa bát trong phòng bếp, Vương Viễn nằm lười trên ghế sô pha vừa bấm điều khiển ti vi vừa hỏi.

“Thì ở nhà không có chuyện gì để làm đó! Ba mẹ không cho tôi chơi game!” Tống Dương nói với vẻ không tình nguyện: “Nói tôi đến tuổi này rồi phải tập trung vào những chuyện chính, không thể mê game đến mụ mị đầu óc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận