Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 860: Bảo bối

Nói tới đây, Phương Đông Chưa Tỏ ngừng một chốc rồi mới lên tiếng tiếp: “Song Thần Sơn thượng nhân lại nói tám bản kinh thư đều ở trong hoàng cung, ta cũng không biết rốt cuộc nên tìm ai nữa.”

“Ầy…” Vương Viễn suy tư chốc lát rồi nói: “Vì để tránh đảng nguyên tác như ngươi đầu cơ trục lợi, trò chơi chắc chắn sẽ không sắp xếp y như nguyên tác! Nhưng kết quả hẳn sẽ không thay đổi, cho nên giờ chúng ta cần đi tìm Vi Tiểu Bảo.”

“Có lý!”

Phương Đông Chưa Tỏ gật đầu đáp, vô cùng đồng ý với phân tích của Vương Viễn.

“Thế Vi Tiểu Bảo ở đâu?” Vương Viễn lại hỏi.

Đông Phương Chưa Tỏ trả lời: “Hình như còn ở thiện giam…”

“Nói tiếng người cái.. Ta nào biết thiện giam ở đâu…” Vương Viễn đen mặt nhắc nhở.

“Ta cũng không biết…” Phương Đông Chưa Tỏ buông tay: “Ta cũng sắp lạc đường rồi đây.”

“Vậy tìm người hỏi thăm xem.”

Hắn chỉ tay ra xa, chỉ thấy một nhóm thái giám đang vội vã đi qua.

Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ nghênh ngang tiến tới.

Vương Viễn là một hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng còn Phương Đông Chưa Tỏ là quan gia của Thần Bộ Ti, hai người có thân phận đặc thù, đám thái giám trông thấy cũng không tỏ vẻ hoảng hốt.

Sau khi đuổi kịp mấy vị thái giám, Vương Viễn ôm quyền hỏi: “Các vị thí chủ, xin hỏi các vị có biết Vi Tiểu Bảo ở đâu không?”

“Hé, Tiểu Bảo?” Nghe được câu hỏi của hòa thượng này, đám thái giám đột nhiên che miệng cười trộm. Tên thái giám cầm đầu còn nói với giọng bỉ ổi: “Ầy ghét thật đấy, bảo bối của chúng ta đang đặt ở phòng tịch sự kìa…”

“Bảo bối???”

Vương Viễn nghe vậy sáng mắt lên: “Bảo bối gì?”

“Đậu mòe, người đừng làm xấu mặt nhau!”

Phương Đông Chưa Tỏ thấy vậy thì câm nín không thôi, vội vàng lôi Vương Viễn ra sau, sau đó hỏi đám thái giám: “Chúng ta không đến tìm bảo bối của các ngươi, chúng ta muốn tìm Tiểu Quế Tử công công!”

“Thì là Tiểu Quế Tử công công!”

Nói đến Vi Tiểu Bảo thì các tiểu thái giám mang vẻ mặt ngơ ngác, nhưng nói đến Tiểu Quế Tử, thì những tiểu thái giám này lập tức hưng phấn bảo: “Bây giờ, Tiểu Quế Tử công công chính là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng, chúng ta thật sự rất ngưỡng mộ hắn ta...”

“Hở? Hắn ta đang ở đâu?”

“Lúc này hắn ta chắc hẳn đang ở Thượng Thiện Giám nghỉ ngơi!” Tiểu thái giám lắm mồm lắm miệng bảo: “Nói đến Tiểu Quế Tử công công đó cũng ghê gớm thật, Ngao đại nhân là người hung ác như vậy, mà hắn ta lại dám trách móc ngay trước mặt bao người, thật là uy dũng đến cực điểm, chẳng trách lại được hoàng thượng yêu thích như vậy...”

Những tiểu thái giám kia không hổ là người hầu trong cung, cái miệng nhỏ này thật biết nói lời dễ nghe.

“Có thể dẫn chúng ta qua đó được không?” Vương Viễn hỏi.

“Chuyện này e là không được đâu!” Các tiểu thái giám đáp: “Chúng ta bận lắm...”

Tiểu thái giám còn chưa dứt lời, thì Vương Viễn đã lôi một thỏi vàng từ trong ngực ra, quơ quơ trước mặt mọi người.

“Nhưng dẫn các người đi cũng không làm lỡ bao nhiêu thời gian!” Tiểu thái giám cầm đầu cười khá bỉ ổi.

“Lên đường!”

Vương Viễn gật đầu một cách hài lòng, bảo: “Ngươi tên là gì nhỉ?”

“Hồi bẩm Phật gia, nô gia tên là Tiểu Xuân Tử, cũng là thái giám của Thượng Thiện Giám, nói một cách nghiêm khắc thì ta cũng được xem là người quen cũ của Quế công công!” Tiểu thái giám nói với vẻ vô cùng nịnh nọt.

“Cái đụ má...”

Nghe thấy cái tên của tiểu thái giám này, Vương Viễn suýt chút nữa không nhịn được mà vung một cái tát vả chết hắn ta.

Mụ nội nó chứ, tên gì không dùng, mẹ nó lại tên là Tiểu Xuân Tử, thế này mà truyền ra ngoài thì Vương Viễn còn gặp người kiểu gì.

“Há há há há...” Phương Đông Chưa Tỏ ở bên này cười ngặt nghẽo.

Vương Viễn nói với vẻ mặt u ám: “Ngươi đổi tên đi, tên Tiểu Phương thì sao?”

“Đệt! Lão Ngưu, ngươi đê tiện quá rồi đó!” Phương Đông Chưa Tỏ nghe vậy, nổi giận bảo: “Tiểu Xuân Tử dễ nghe biết bao, ngươi đừng có đổ lên người ta.”

“Cái tên này không thể nào tùy tiện đổi được đâu...” Tiểu Xuân Tử bảo.

Vương Viễn lại móc một thỏi vàng ra, nói: “Có đổi hay không thực ra không sao cả, sau này tuyệt đối đừng để người chơi khác biết ngươi tên là gì, hiểu chưa?”

“Tiểu Xuân Tử hiểu rồi!” Tiểu Xuân Tử nhận thỏi vàng, vội vàng gật đầu bảo: “Sau này gặp người chơi khác, ta sẽ tên là Chó Lộn Giống...”

“...”

Vương Viễn cố nén suy nghĩ bóp chết hắn ta trong đầu.

Dưới sự dẫn đường của Tiểu Xuân Tử, Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng tới được Thượng Thiện Giám, sau khi đẩy cửa tiến vào, chỉ nhìn thấy một tiểu thái giám đang ngổi trên chiếc ghế ở cửa chính, tứ chi giang rộng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bộ dáng của tiểu thái giám đó tầm mười ba, mười bốn tuổi, thoạt nhìn vô cùng trẻ.

Nghe thấy tiếng cửa mở, tiểu thái giám ngồi dậy một cách vô cùng nhanh nhẹn, liếc mắt nhìn Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ với vẻ cảnh giác, thấy cách ăn mặc của hai người này, tiểu thái giám đó vội vàng nhảy xuống ghế, hỏi một cách vô cùng khiêm tốn: “Hải công công hiện không có ở đây, lát nữa hai vị lại tới sau đi.”

“Chúng ta không tìm Hải công công!” Vương Viễn đáp: “Chúng ta tìm Quế công công! Hắn có ở đây không?”

“Tìm Quế công công? Tiểu Quế Tử sao?” Tiểu thái giám đó hỏi.

“Đúng vậy!” Vương Viễn gật đầu đáp.

“Quế công công cũng không có ở đây nốt!” Tiểu thái giám đó lại nói: “Các người tìm hắn ta làm gì? Ta ngược lại có thể chuyển lời cho.”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười bảo: “Nghe nói Quế công công dũng mãnh phi phàm, dám ở trước mặt mọi người trách mắng lão tặc Ngao Bạch, hòa thượng ta ngưỡng mộ danh tiếng mà cố ý tới đây chiêm ngưỡng một phen, thuận tiện tặng chút quà bày tỏ lòng thành, nếu Quế công công đã không có ở đây, vậy ngày khác chúng ta lại tới.”

Cho dù là ở đâu, chỉ cần là tìm người, mặc kệ là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nhất định phải hết sức lựa lời mà nói, như vậy mới dễ dàng gặp được người mà ngươi muốn tìm hơn. Vương Viễn rất am hiểu cách này.

“Phật gia khen vậy làm Tiểu Quế Tử ngại ngùng!”

Tiểu thái giám đó được Vương Viễn tâng bốc một phen như vậy, mới nói với vẻ mặt đắc ý: “Thực ra ta chính là Tiểu Quế Tử.”

“Ngươi chính là Tiểu Quế Tử?”

Nghe được lời của tiểu thái giám, Vương Viễn có hơi bất ngờ.

Hắn không biết Tiểu Quế Tử là ai, nhưng cũng đã từng nghe nói về tên lạm quyền Ngao Bái đó, người này ngang ngược hống hách, tàn nhẫn đến cực điểm. Vương Viễn vốn cho rằng người dám trách mắng Ngao Bái sẽ là một hảo hán thế nào cơ, nhưng không ngờ lại là một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận