Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 127: Ác Long Đào Cúc Thủ

Rừng Hổ Khiếu, nằm ở phía tây thành Lạc Dương, là khu luyện cấp dành cho cấp 30.

Nói một cách tương đối, khu luyện cấp ở bên ngoài phía tây thành Lạc Dương chính là khu luyện cấp có nhiều người chơi nhất ở thành Lạc Dương trong giai đoạn hiện giờ.

Bởi vì quái hoang dã ở vùng ngoại ô phía tây thành đều là lợn núi, sói đói,…

Cùng một cấp bậc, tuy rằng sát thương của quái hoang dã cao hơn một chút, nhìn cũng hung tàn hơn một chút, nhưng chúng lại dễ đối phó hơn quái hình người biết công pháp võ học lại còn sống quần cư nhiều.

Vì lẽ đó nên những người chơi cá nhân không có đội ngũ đều sẽ lựa chọn đánh quái luyện cấp ở phía tây thành.

Dù sao luyện cấp chú trọng nhất là hiệu suất, cách tăng giang hồ lịch duyệt và độ thông thạo võ học đều như nhau, đương nhiên sẽ không ai lựa chọn quái hình người có độ nguy hiểm cao hơn.

Huống chi nguyên liệu do quái hoang dã rơi ra cũng là những vật phẩm cần thiết cho nghề phụ của người chơi. Đẳng cấp của quái vật càng cao, nguyên liệu rơi ra cũng sẽ cao cấp hơn, không nói tới trang bị công pháp, tiền mà chúng rơi ra cũng không hề ít hơn tiền do quái hình người rơi ra.

Ra khỏi cổng thành phía tây, đi một mạch về phía tây, đẳng cấp của khu luyện cấp càng cao thì người chơi sẽ càng ngày càng ít. Lúc Vương Viễn đi tới gần rừng Hổ Khiếu, đã không nhìn thấy bóng dáng một người chơi nào.

Cấp độ phổ biến của người chơi hiện giờ cũng chỉ ở cấp 20, hơn nửa người chơi đánh quái ở cổng thành phía tây đều là người chơi ba không: không đội ngũ – không trang bị - không công pháp. Vượt cấp đánh quái đối với bọn họ mà nói vẫn là tương đối khó khăn.

Trò chơi Đại Võ Tiên này được chế tác tương đối chân thật.

Vương Viễn vừa mới đặt chân vào rừng Hổ Khiếu, hắn đã cảm nhận được khí chất hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài rừng.

Bên trong rừng Hổ Khiếu này vô cùng tối tăm, hơn nữa còn bị bao phủ bởi một làn sương mờ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua người Vương Viễn khiến hắn cảm thấy rét lạnh thấu xương.

"Mẹ nó, nơi này là nơi quái quỷ gì vậy... sao lại âm u như thế chứ."

Vương Viễn nhướng mày, âm thầm lẩm bẩm một câu.

"Rống!!"

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng rống to, một trận gió tanh đập vào mặt, tiếp đó một con hổ lớn nhảy ra từ trong rừng, lao thẳng về phía Vương Viễn.

Ban Lan Hổ Hộ Vệ (Thú) (Tinh Anh)

Cấp bậc: 30

Cảnh giới: Không

Điểm khí huyết: 30000/ 30000

Điểm nội lực: 50/ 50

Kỹ năng: Phác Giảo, Vĩ Tiễn, Hiên Sát

Kỹ năng đặc thù: Hổ Uy

Tuy rằng quái hoang dã không có công pháp võ học, thế nhưng điểm khí huyết lại cao hơn quái hình người rất nhiều. Con Ban Lan Hổ này chẳng qua chỉ là một con quái nhỏ tinh anh, vậy mà điểm khí huyết của nó còn nhiều hơn BOSS quái hình người bình thường, hơn nữa thuộc tính cũng cao hơn NPC hình người cùng đẳng cấp rất nhiều.

Con hổ lớn kia dài hơn ba mét và cao hơn một mét, một người một hổ cách nhau mấy trượng. Nó nhảy một cái là tới, có lẽ thân pháp như vậy cũng không kém Vân Trung Hạc là bao.

Đối với thực lực của bản thân, Vương Viễn vẫn có chút tự tin, đến BOSS cấp 40 hắn còn giết được, đương nhiên sẽ không e ngại một con quái nhỏ tinh anh chỉ mới cấp 30, nhất là con quái hoang dã này còn yếu hơn cả quái hình người.

"Tới đây!"

Đối mặt với con hổ lớn đang nhào tới, Vương Viễn không tránh không né, cơ thể đứng vững, hai tay đột nhiên đánh về phía trước, sử dụng một chiêu “Điên Đảo Hắc Bạch” để đón tiếp.

Ban Lan Hổ còn chưa rơi xuống đất, hai tay của Vương Viễn đã đập mạnh vào gáy của nó.

"Ầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, con Ban Lan Hổ kia bị một chưởng của Vương Viễn đánh cho từ trên trời rớt xuống dưới đất. Mà Vương Viễn cũng bị một lực vô cùng lớn phản lại, hắn lùi về phía sau non nửa bước, tức khắc vẻ mặt cũng có chút thay đổi.

Vương Viễn có thần lực trời sinh, vả lại còn tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công, quả thật là sức lực rất lớn, sát thương cực cao.

Nhưng ở trước mặt con quái hoang dã cấp 30 này, vậy mà lại không chiếm được quá nhiều chỗ tốt. Sức sát thương của con quái hoang dã này quả nhiên không biết mạnh hơn quái hình người bao nhiêu.

Xem ra định luật quái hình người sẽ mạnh hơn quái hoang dã cũng không hẳn là tuyệt đối. Một khi đẳng cấp của quái vật cao hơn, loại thú dữ giống như con hổ này còn khó đối phó hơn cả quái hình người.

Điên Đảo Hắc Bạch là chiêu thứ ba của Dã Cầu quyền, vốn có hiệu quả làm choáng mục tiêu.

Con Ban Lan Hổ kia bị đánh rơi xuống đất, đồng thời trên đầu nó cũng xuất hiện ký hiệu bị choáng. Còn không đợi Vương Viễn tiến lên tiếp tục công kích, đầu của con Ban Lan Hổ kia nhoáng lên một cái, lông trên người run lên, hiệu quả choáng còn chưa duy trì tới một giây thì đã bị giải trừ.

Quả nhiên quái hoang dã có trình độ miễn dịch rất cao đối với các hiệu ứng khống chế.

Sau khi giải trừ trạng thái choáng, Ban Lan Hổ xoay người, vung đuôi đánh về phía mặt của Vương Viễn.

Đuôi cọp không khác gì một chiếc roi, trúng một đòn tất nhiên sẽ không hề dễ chịu, Vương Viễn nhẹ nhàng nhảy về say tránh thoát công kích của Ban Lan Hổ.

"Đùng!"

Đuôi cọp đánh vào thân cây ở bên cạnh Vương Viễn, cây đại thụ to bằng miệng bát lập tức bị đánh gãy thành hai nửa.

Đúng lúc này, cánh tay phải của Vương Viễn đột nhiên duỗi về phía trước, hắn nắm lấy chiếc đuôi của Ban Lan Hổ, dùng sức kéo mạnh về phía sau, sử dụng “Hồ Giảo Man Triền”.

"Phần phật..."

Ban Lan Hổ vừa mới dùng xong kỹ năng, nó đang trong thời gian hồi chiêu, lại bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp bị Vương Viễn kéo đến trước người.

"Ác Long Đào Cúc Thủ!"

Lúc này chỉ thấy Vương Viễn nở một nụ cười đáng khinh, tay trái gập đầu ngón tay thành móng vuốt, cắm vào đóa ‘cúc hoa’ của Ban Lan Hổ đang đối diện với mặt mình, hắn cắm nguyên cả cổ tay vào bên trong.

Không thể không nói, tuyệt học này của phái Nam Hải quả thật vô cùng hung ác nham hiểm, một móng vuốt cắm Ban Lan Hổ, khiến nó ‘dục tiên dục tử’.

- 12000

Một giá trị sát thương rất lớn bay lên ở trên đầu Ban Lan Hổ. Thanh máu ở trên đầu nó lập tức tụt xuống hơn nửa.

"Rống!"

Ban Lan Hổ bị đau, nó thô bạo rống một tiếng, quay đầu lại muốn cắn Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận