Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 533: Liên sát X5

Lúc đầu mọi người còn tưởng rằng cao thủ thần kỳ mà Thương Khung Thần Cái và Mộ Dung Song thổi phồng lên đó là thần thánh phương nào, không ngờ khuôn mặt hắn lại trông hèn mọn như vậy, hơn nữa còn là hòa thượng Thiếu Lâm.

Hình tượng của người này và cao thủ trong miệng Thương Khung Thần Cái hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

"Đúng vậy!"

Thương Khung Thần Cái thầm bi ai: "Hòa thượng này chính là Ngưu Đại Xuân!"

"Nhìn chẳng thấy ra hồn tẹo nào!"

Một người chơi phái Hoa Sơn đứng cạnh Thương Khung Thần Cái có tên Không Hẹn Nhi Đồng đánh giá về Vương Viễn: "Hòa thượng Thiếu Lâm thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ?"

"Đúng đúng…"

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa: "Ta còn tưởng là cao thủ phái nào, hóa ra là đệ tử Thiếu Lâm… Trong đệ tử Thiếu Lâm cũng có cao thủ hả?"

Đệ tử Thiếu lâm không có cao thủ! Đây là một câu mà mọi người trong “Đại Võ Tiên” đều biết.

Mặc dù trong bối cảnh cốt truyện, Thiếu Lâm tự là môn phái lớn đứng đầu thiên hạ, trong trò chơi cũng là môn phái hàng đầu, nhưng đồng thời nó cũng hết sức lúng túng.

Bởi vì Thiếu Lâm tự đã được mặc định là phái xe tăng, lực phòng ngự xuất chúng nhưng sát thương đánh ra lại thê thảm vô cùng.

Vào thời đại sát thương đầu ra là quan trọng nhất, Thiếu Lâm tự dĩ nhiên có nội công thâm hậu, song chỉ tăng chút điểm khí huyết và phòng ngự mà thôi, thời điểm PVE hoặc đánh đoàn chiến có lẽ là môn phái không thể thiếu, nhưng trên mặt PVP, từ trước đến nay môn phái này đều là quần thể thuộc thế yếu.

Điểm khí huyết cao, lực phòng ngự mạnh, cuối cùng chỉ chịu được nhiều hơn mấy lần công kích mà thôi.

Võ học của phái Võ Đang ít ra còn có thể cưỡng ép chia năm năm với đối thủ, không đánh lại còn đổi sang khinh công chạy gấp. Thiếu Lâm tự tay ngắn chân ngắn, uy thế duy nhất chính là nhắm mắt bị đánh túi bụi.

Trên đời này chỉ nghe nói có cao thủ đánh người, chứ chưa từng nghe có cao thủ chịu đòn bao giờ cả.

Nguyên nhân chính là thế đấy, dưới tình huống bình thường năng lực PVP của Thiếu Lâm tự xếp hạng chót trong tất cả các môn phái lớn, cả mấy môn phái xe tăng khác đều đủ năng lực nghiền ép Thiếu Lâm tự, chứ nói chi là kiếm khách mạnh về PK, còn thuộc môn phái gần như hoàn mỹ là Cổ Mộ chứ.

Không riêng đám Bách Hoa Liễu Loạn, người chơi trên khán đài thấy người ra sân cuối cùng của Một Đám Ô Hợp lại là một đệ tử Thiếu Lâm thì không khỏi bật cười.

"Người chơi Thiếu Lâm tự không phải chỉ dùng để đánh phó bản đoàn đội thôi hả? Hắn đấu đơn được chắc?"

"Xem ra hệ thống cũng tạo cơ hội cho Đạo Khả Đạo đánh liên sát x5 rồi!"

Trên sàn thi đấu, Đạo Khả Đạo cũng hơi buồn bực.

Ngưu Đại Xuân rất nổi tiếng trên giang hồ, dĩ nhiên tiếng xấu cũng được coi là danh tiếng, nghe nói người này bật hack, hãm hại và lừa gạt nhiều người, không có chuyện xấu nào mà không làm cả.

Sau khi được Thương Khung Thần Cái dùng một số tiền lớn lôi kéo vào Hồng Hoa Hội, Đạo Khả Đạo cũng thường nghe người ta đề cập đến tên Ngưu Đại Xuân này từng có mâu thuẫn nói bang hội bọn họ. Nhất là mới rồi khi biết bên mình phải đánh với chiến đội Một Đám Ô Hợp, Thương Khung Thần Cái càng liên tục nhắc đến cái tên này.

Lúc đầu Đạo Khả Đạo còn tưởng tên Ngưu Đại Xuân hung ác này trâu bò nhường nào chứ, giờ thấy người đứng trân sân lại là một hòa thượng của Thiếu Lâm tự.

Song chung quy Đạo Khả Đạo vẫn là một cao thủ nổi tiếng với sự cẩn thận, đệ tử Thiếu Lâm có thể khiến Thương Khung Thần Cái kiêng dè như thế nhất định có chỗ đặc biệt, y không hề xem nhẹ Vương Viễn chút nào.

Người chơi Thiếu Lâm tự ấy mà, thủ đoạn chiến đấu chính là bị đánh… tính công kích cũng không mạnh.

Bởi vậy, sau khi Độc Cô Cầu Bại tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu, Đạo Khả Đạo lùi về sau một bước, khẽ động mũi chân hất thanh trường kiếm trên mặt đất lên, hai tay nắm trọng kiếm vung mạnh.

"Keng!"

Thân trọng kiếm đập vào chuôi khinh kiếm.

"Vù!"

Trường kiếm mang theo tiếng gió lao về phía Vương Viễn, đồng thời y cũng theo sát phía sau.

Phi kiếm ra để dò đường!

Trong trò chơi, người chơi thường dùng chút kỹ xảo kiểu này để bắt đầu trận đánh.

Dùng cách tấn công kiểu ném ám khí để thăm dò đối thủ, bất kể đối thủ có né hay đón đỡ đều sẽ lộ ra sơ hở, lúc này lao lên tiến hành tấn công một hướng là được.

"Ha ha!"

Vương Viễn nhìn thấy trường kiếm bay về phía mình thì cười nhạt, không tránh không né mà cong ngón tay trái nâng lên cao, đột ngột thúc giục nội lực, chỉ thấy bóng mờ của một bàn tay khổng lồ tóm lấy trường kiếm.

"Bịch!"

Một tiếng động kỳ quái vang lên, trường kiếm bị Vương Viễn thuận tiện nắm trong tay.

"Hử? Đúng là có tài thật!"

Đạo Khả Đạo thấy Vương Viễn không né tránh hay đón đỡ mà tóm thẳng lấy trường kiếm của mình thì hơi ngẩn ra.

Phi kiếm dò đường có tốc độ không nhanh lắm nhưng cũng chẳng hề chậm, bất kể là né hay đỡ đều khá dễ dàng, nhưng muốn bắt lại rất khó.

Chiêu thức bắt tóm trong trò chơi có tính phán định cao nhất, cũng là võ học có lực khống chế mạnh nhất. Thế nên khuyết điểm chung của loại võ học này là không có chỉ hướng, thời gian CD dài, tốc độ ra chiêu chậm, bởi vậy tỉ lệ chính xác của nó cũng không cao, đặc biệt là dễ tạo ra khoảng trống kỹ năng và cũng yêu cầu khá cao với năng lực dự đoán và đưa ra quyết định của người chơi (ví dụ như: người máy).

Dưới tình huống bình thường, để đảm bảo độ chính xác khi sử dụng, người chơi dùng chiêu thức bắt tóm đều bắt đầu với mục tiêu tương đối lớn và đứng yên, mà Vương Viễn lại tóm lấy mục tiêu đang di động về phía mình, thao tác khó khăn và cao cấp như vậy có thể so với chuyện dùng tay không bắt đạn.

Chuyện càng khiến Đạo Khả Đạo cảm thấy kinh ngạc chính là cú bắt vừa rồi của Vương Viễn rất dứt khoát, chẳng dư chút thời gian để suy nghĩ nào, cảm giác như tùy ý cầm lấy đồ vật nào đó trước mặt vậy, sau khi tóm được vẻ mặt giống như mới làm một chuyện bình thường đến độ không thể bình thường hơn. Thái độ kiểu này đủ để thấy lực phán định của hắn rất cao, ra tay lại chuẩn xác, đã thành bản năng rồi.

Khó trách Thương Khung Thần Cái kiêng dè hòa thượng này đến thế, xem ra không phải không có lý do.

Bạn cần đăng nhập để bình luận