Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1414: Sức mạnh của đại pháo Thần Võ

Đồng thời hắn cũng âm thầm giật mình, lúc trước quân Mông Cổ còn binh bại như núi đổ, lúc này đã bố trí phòng thủ Phàn Thành nhanh như vậy. Dù sao bọn họ cũng là quân đội cấp bậc vương giả quét sạch thiên hạ, khả năng phản ứng thế kia chắc chắn chính là tiêu chuẩn của mọi quân đội trên thế giới.

“Ai nha! Sao ngươi lại kêu bọn họ lui binh!”

Thấy Vương Viễn cho quân lui về phía sau, Chu Nguyên Chương không nhịn được mà lên tiếng trách cứ.

“Không thấy có người chết sao?” Vương Viễn hỏi lại.

“Người chết?” Chu Nguyên Chương đã không còn phản ứng gì với người chết, giống như chỉ là con chó con mèo chết, lúc này điều khiến y cảm thấy nghi hoặc nhất chính là thái độ của Vương Viễn.

“A! Vừa rồi có rất nhiều người chết!” Vương Viễn nói: “Bọn họ đều là huynh đệ của chúng ta!”

“Lòng dạ đàn bà!” Chu Nguyên Chương thở dài nói: “Đánh giặc thì làm gì có chuyện không có người chết!”

“Không phải ngươi nói lấy dân làm gốc sao?” Vương Viễn nói với vẻ khó hiểu.

“Ta nói chính là vì muốn giảm bớt thương vong hết sức có thể, cũng không phải là ta nói không thể có thương vong!” Chu Nguyên Chương nói: “Đây chính là công thành đoạt đất, khó tránh khỏi việc sẽ có hy sinh, chỉ cần chống đỡ được đá rơi đi tới dưới thành, chúng ta mới có thể chiếm lĩnh thành trì. Giống như ngươi chỉ vì một chút thương vong mà đã kêu tướng sĩ lui lại, như vậy chắc chắn sẽ tạo ra tổn thất lớn hơn nữa.”

“...”

Nghe xong những lời Chu Nguyên Chương nói, cuối cùng Vương Viễn cũng hiểu được, Chu Trùng Bát – người giống như một người anh cả này thật ra cũng là một nhân vật trí dũng kiệt xuất.

Ở trong mắt y, cũng không có cái gọi là thương lính như con mình, câu nói lấy dân làm gốc cũng là do ở trong mắt của Chu Nguyên Chương, tướng sĩ chỉ là quân cờ trong tay y, thế nên lúc cần hy sinh thì tuyệt đối sẽ không chần chừ.

Chẳng qua lời y nói cũng rất có đạo lý.

Đấu tranh anh dũng tất nhiên khó tránh khỏi tổn thất, nhưng cứ lui lui tiến tiến như Vương Viễn sẽ càng khiến thương vong nhiều hơn, cuối cùng ai từ bi hơn ai cũng không thể xem hành động của người đó, chỉ có thể xem kết quả thế nào.

Có điều dù Vương Viễn không đánh giặc, nhưng hắn cũng không phải tên ngốc, đương nhiên biết cái gì gọi là lòng dạ thánh mẫu hại chết người. Hắn dám để thiết kỵ Liêu Quốc lui về sau, thật ra là đã có cách để ứng đối.

“Ha ha!” Vương Viễn cười ha ha nói: “Chu huynh dạy rất đúng, chẳng qua thời đại đã thay đổi rồi!”

“???”

Chu Nguyên Chương nghe vậy, trên đầu y hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.

Cùng lúc đó Vương Viễn cũng hạ lệnh: “Vi Tiểu Bảo, kéo đại pháo Thần Võ của chúng ta lên đi!”

Vương Viễn vừa dứt lời, kỵ binh hàng trước lập tức né sang hai bên, Vi Tiểu Bảo mang theo vài cỗ xe pháo phủ vải đỏ đi tới đằng trước đội hình.

“Phần phật” một tiếng, hắn ta xốc vải đỏ lên.

30 cỗ đại pháo Thần Võ xếp thành hàng, chỉnh tề xuất hiện ở trước trận địa hai quân. Họng pháo thô dài ngăm đen phóng lên cao, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy một luồng hơi thở chết chóc phả vào mặt.

“Thứ này là gì vậy?”

Chu Nguyên Chương hơi tò mò.

“Thứ này tên là đại pháo Thần Võ!” Vương Viễn nói: “Mấy ngày hôm trước, mỗi ngày ta đều dùng nó để “chúc” người Mông Cổ ngủ ngon, ngươi không thấy hả?”

“Đương nhiên là thấy! Nhưng thứ đồ chơi này có thể công thành sao?” Chu Nguyên Chương trợn to mắt.

Mấy ngày hôm trước, Vương Viễn dùng đại pháo Thần Võ này chủ yếu là để hù dọa quân Mông Cổ, nghe thanh thế thì có vẻ cực kỳ lớn, nhưng thực chất là chưa giết được người nào. Cái tên không có văn hóa Chu Nguyên Chương này còn tưởng là pháo trúc cỡ lớn ấy chứ.

Hiện tại Vương Viễn lại lôi thứ đồ chơi này ra để công thành, điều này khiến cho Chu Nguyên Chương cảm thấy rất ngoài ý muốn.

“Đương nhiên! Đây chính là sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất!” Vương Viễn nói: “Còn tiên tiến hơn thiết kỵ Mông Cổ mấy trăm năm! Bởi vì có thứ đồ chơi này, người Mông Cổ mới không tiếp tục cầm đao được nữa! Chu huynh à, thời đại đã thay đổi rồi, ta không thể cứ luôn dùng mấy tư duy cũ kỹ được.”

“Ách...” Chu Nguyên Chương nhìn 30 cỗ đại pháo Thần Võ với vẻ nghi ngờ, sau đó nói: “Có thật là được không đó?”

“Được hay không ngươi nhìn xem sẽ biết!” Vương Viễn mỉm cười, chỉ vào xe ném đá và binh lính ở bên trên Phàn Thành, nói: “Cho bọn chúng xem màn dạo đầu trước! Nổ chết hết đi!”

“Xoát!”

Chúng pháo binh đồng thời đốt lửa.

“Uỳnh!”

Ngòi nổ đã đốt xong.

“Oanh!!!”

30 cỗ đại pháo Thần Võ bắn ra cùng một lúc, tiếng vang kia giống như sấm sét nổ ở bên tai, cực kỳ đinh tai nhức óc, kinh thiên động địa, 30 viên đạn pháo đen nhánh bay thẳng về phía quân Mông Cổ ở trên tường thành.

Công sự phòng ngự của quân Mông Cổ có trâu bò không? Vấn đề này tất nhiên là không thể nghi ngờ!

Bọn họ từng là quân đội mạnh nhất thế giới, danh hiệu này không hề nói quá một chút nào.

Nhưng theo sự phát triển của thời đại, đối với liên quân được trang bị vũ khí chiến lược như đại pháo Thần Võ mà nói, công sự phòng ngự của người Mông Cổ hoàn toàn chỉ là để trang trí.

Dù đại pháo Thần Võ là loại vũ khí hủy diệt tầm xa, năng lực thực chiến ở trên chiến trường không cao, nhưng nếu đánh công thành thì nó lại là một thứ vô cùng khủng bố.

Đây mới chỉ là đại pháo Thần Võ, nếu trong trò chơi có thể làm ra bom nguyên tử, bom hydro,... Trực tiếp san bằng tất cả là xong rồi, Vương Viễn cũng không cần mượn binh khắp nơi như vậy.

Cho nên nói, khoa học kỹ thuật mới là lực lượng sản xuất quan trọng nhất, bất kể là thứ hùng mạnh gì thì cũng không thể chống lại được sự thay đổi của thời đại.

...

Phạm vi tấn công của xe ném đá bình thường chỉ tầm 500 mét, độ chính xác hoàn toàn không có, cho vào đội hình lại vô cùng phiền toái, vì cần phải có nhiều người cùng thao tác.

Đại pháo Thần Võ có phạm vi tấn công lên tới mấy ngàn mét (đây là số liệu ở trong trò chơi), trong lúc tấn công cũng có độ chính xác nhất định, nhét vào bắn ra chỉ cần hai người thao tác, ở bất cứ góc độ nào hỏa khí cũng đều nghiền áp được các loại vũ khí lạnh nguyên thủy.

Sau màn dạo đầu này, công sự phòng ngự trên tường thành Phàn Thành bị phá hư một phần mười, ngay cả tường thành cực kỳ kiên cố cũng bị pháo nổ tạo ra vô số lỗ trống, gạch đá rơi xuống như mưa.

“Chuyện này...”

Nhìn thấy uy lực của đại pháo Thần Võ, Chu Nguyên Chương kinh ngạc đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận