Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 517: Lại là Hồng Hoa hội

“Chúc mừng chúc mừng!”

Sau khi giành phần thắng trong trận đấu, mọi người bên phía Tam Sát Trang được truyền tống trở lại khán phòng. Vương Viễn quay đầu đi về phía Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nói một tiếng chúc mừng.

“Ha ha ha!”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đắc ý cười nói: “Ta rất lợi hại đúng không!”

“Ừ! Đúng là rất lợi hại! Ngươi vẫn dùng Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao kia hả?” Vương Viễn hỏi.

Từ Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu ra tay không khó để nhìn ra, đao pháp của tên nhãi này cực kỳ thành thạo, hơn nữa đao đao uy mãnh như hổ, thậm chí còn luyện ra chân khí hư ảnh, có thể thấy được độ thông thạo đao pháp của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu cao một cách không thể tưởng tượng nổi.

Vương Viễn chính là người cho Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu võ học Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao này, bây giờ nghĩ lại thì nó đã là chuyện rất xa xôi rồi.

“Đúng rồi!” Cắt Nhất Đao Chấn Cửu Châu gật đầu nói: “Học trăm chiêu không bằng giỏi một chiêu! Đao pháp này rất phù hợp với ta!”

“Lợi hại!”

Nghe được lời Nhất Đao nói, Vương Viễn không khỏi giơ ngón tay cái lên.

Lời khen này của Vương Viễn tuyệt đối là thốt ra từ tận đấy lòng.

Trong trò chơi, có mới nới cũ là một việc hết sức bình thường.

Đặc biệt là mấy thứ như công pháp, trang bị liên quan trực tiếp tới thuộc tính thì tốc độ bỏ cũ lấy mới lại càng nhanh.

Dù sao đẳng cấp càng cao thì sẽ học được công pháp có cấp bậc càng cao. Có công pháp mới cao cấp hơn, không dùng tới công pháp cũ, thậm chí lãng quên nó là một hành vi mà đa số người chơi đều có. Mấy người cứng nhắc như Nhất Đao, dùng một bộ võ học quá độ từ giai đoạn đầu của trò chơi cho tới tận bây giờ, quả thật vô cùng hiếm thấy, đến nay Vương Viễn cũng chỉ gặp qua hai người.

Một người là chính bản thân hắn, người còn lại chính là Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đang đứng trước mặt này.

Vương Viễn là không còn cách nào khác, ngộ tính của hắn không học được quá nhiều võ học, do hạn chế về thiên phú nên muốn có mới nới cũ cũng không được. Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu có thiên phú bình thường, thế nhưng lại cứng nhắc tu luyện một bộ võ học, có thể thấy được đầu óc của tên nhãi này phẳng cỡ nào.

Cấp độ cảnh giới của công pháp là do hệ thống đánh giá, thế nhưng cảm ngộ công pháp đến mức nào thì lại là chuyện của người chơi. Một bộ đao pháp luyện khoảng hai tháng, mặc dù cảnh giới giống với cảnh giới võ học của những người chơi khác, nhưng lúc sử dụng lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ mới thức mở đầu, Vương Viễn đã nhìn ra Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu không hề tầm thường.

Ở trong mắt người khác, người như vậy có hơi ngu ngốc, nhưng ở trong mắt Vương Viễn, Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu lại là trong cái ngu có cái khôn.

“Ngươi dùng đao pháp gì vậy!”

Ngay lúc Vương Viễn và Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đang tán dóc, Mario cũng quay đầu sang hỏi Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ: “Trông rất thú vị.”

“Hừ!”

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến Mario.

Mario tức giận sờ mũi.

Mấy thứ như công pháp đều thuộc về phạm trù riêng tư, rất khó để hỏi, Mario sáp lại gần để hỏi chuyện này thì chẳng khác gì tự khiến bản thân mất mặt.

Chẳng qua còn không đợi Mario nói gì thêm, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ chỉ về phía Vương Viễn, nói: “Hi vọng chúng ta có thể gặp nhau ở trận đấu kế tiếp, đao trong tay ta là chuẩn bị riêng cho ngươi đấy!”

“?!!!”

Đám người Một Đám Ô Hợp không khỏi kinh ngạc.

Định mệnh, có thể ngang ngược đến vậy nữa hả? Chỉ mặt gọi tên khiêu chiến con lừa trọc này...

Mọi người biết rất rõ thực lực của Vương Viễn. Tên trọc này da dày thịt béo sức lực rất lớn, nội công lại càng mạnh mẽ bền bỉ, quan trọng nhất chính là tên này có tu vi cao thì thôi đi, hắn lại còn là một kẻ vô cùng xảo trá, không phải là loại người như Cao Lão Đại có thể so sánh.

Chẳng qua nếu suy nghĩ cẩn thận một chút thì cũng không nói trước được điều gì.

Đao pháp của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ tinh túy ở chỗ ra tay, Vương Viễn lại là người chơi thuộc loại hình sức mạnh, chắc chắn sẽ không thể sánh bằng Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, nói không chừng còn gặp phải công pháp khắc chế.

“Ha ha, được thôi!”

Đối mặt với sự khiêu khích của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, Vương Viễn cười nhạt, nói: “Chỉ sợ ngươi còn chưa đánh tới ta thì đã bị người trong đội của ta “chỉnh đốn” rồi...”

“Dựa vào một đám ô hợp các ngươi ấy hả?” Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nói: “Không ai có thể chịu được một đao của ta đâu!”

“Bố khỉ!”

Đám Mario siết chặt tay, nếu không phải khán phòng là khu vực an toàn, e rằng giờ phút này bọn họ đã ra tay rồi.

...

“Trận đấu kế tiếp, chiến đội Một Đám Ô Hợp đối chiến chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn!”

Trong lúc nói chuyện, thời gian nghỉ ngơi giữa trận đã kết thúc, Độc Cô Cầu Bại tuyên bố đội ngũ thi đấu vòng kế tiếp.

Cảnh tượng vừa chuyển, đám Vương Viễn và đối thủ được truyền tống lên trên sàn đấu.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối thủ, Vương Viễn kinh ngạc phát hiện, chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn phía trước mặt này thế nhưng cũng là đội ngũ của Hồng Hoa hội. Đệ tử Cái Bang cao to dẫn đầu chính là Thương Khung Thần Cái, phía sau chính là đám Mộ Dung Song.

“Hừ! Tiện nhân!”

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Nhìn thấy đối thủ, Độc Cô Tiểu Linh và Mộ Dung Song không hẹn mà cùng giơ ngón giữa về phía đối phương.

Cùng lúc đó, người chơi trên khán phòng thấy chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn lên sàn đấu, không nhịn được bắt đầu trở nên ồn ào.

“Bây giờ mới là đội chủ nhà của Hồng Hoa hội! Đội vừa nãy là đội hai!”

“Thấy không, Thương Khung Thần Cái! Đại cao thủ có tiếng của Cái Bang!”

“Mộ Dung Song, cô nàng này quyến rũ thật sự... Cô ta còn giơ ngón giữa lên nữa chứ, có phải đang ám chỉ điều gì đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận