Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 511: Pho tượng kỳ quái

Cái gọi là Hoa Sơn Luận Kiếm cũng không phải là để người chơi trực tiếp tới Hoa Sơn để tham gia, dù sao toàn sever có tới mấy trăm triệu người, tràng cảnh Hoa Sơn tương đương với một sever trong số đó. Người chơi càng tăng, tràng cảnh cũng sẽ dựa vào điều này để mở rộng một cách vô tận, nhưng dung lượng của sever có hạn, dựa theo năng lực kỹ thuật hiện giờ, nếu để người chơi tụ hội ở Hoa Sơn, 80% sever sẽ bị sập .

Vì giải quyết vấn đề khó khăn này, nhà thiết kế Long Đằng cũng rất sáng tạo, chuyên môn mở ra một tràng cảnh tên là Hoa Sơn, coi như là sân bãi luận kiếm. Người chơi có thể tới đỉnh Hoa Sơn để tham gia hoặc theo dõi trận đấu thông qua các sâu đấu ở mỗi chủ thành.

Nói trắng ra nó là một đấu trường mô phỏng ba chiều trên đám mây, kiến thức liên quan đến nó rất phức tạp, có nói thì các ngươi cũng không hiểu.

Tôn chỉ của công ty Long Đằng chính là tiêu tiền để nhận được vui sướng, trong tình huống này vẫn không quen vơ vét một chút. Bước vào sân đấu sẽ không thu phí, chẳng qua từ sân đấu bước lên đỉnh Hoa Sơn để xem cuộc chiến, ngoại trừ người chơi báo danh dự thi ra, các khán giả khác phải tốn một lượng bạc coi như vé vào cửa.

Trò chơi mới mở sever được hơn hai tháng, trong đó còn có một lượng lớn người chơi sau khi trò chơi chính thức vận hành thì mới tham gia – hay còn gọi là người mới, người chơi bốn mươi cấp trở lên có thể báo danh Hoa Sơn Luận Kiếm chung quy cũng chỉ là số ít.

Một chiêu này của công ty Long Đằng trong lúc không để ý lại thu về một lượng lớn tiền trong trò chơi, quả nhiên kẻ gian trá nhất vẫn là nhà điều hành.

Dựa theo vị trí địa lý, đỉnh Hoa Sơn được chia thành năm khu vực lớn.

Đông Hải, Tây Vực, Nam Hoang, Bắc Man, Trung Nguyên.

Mỗi khu vực lại chia thành các chủ thành, mỗi chủ thành sẽ mở ra hai chiến trường – chiến trường đoàn đội và chiến trường đơn.

Hai cái tên đứng đầu trong trận đấu ở chủ thành có thể thăng cấp khu vực thi đấu, hai cái tên đứng đầu khu vực thì sẽ bước vào trận chung kết ở Hoa Sơn Luận Kiếm.

Trong đó năm người chơi mạnh nhất khu vực theo hình thức chiến trường đơn sẽ dựa vào thuộc tính của bản thân, nhận được danh hiệu đặc biệt cấp bậc Sử Thi - “Thiên hạ ngũ tuyệt”.

Chiến trường đoàn đội không có tên gọi “Thiên hạ ngũ tuyệt”, thế nhưng đội ngũ mạnh nhất sẽ nhận được phần thưởng là danh hiệu “Đệ nhất thiên hạ” cấp bậc Truyền Thuyết.

Trên đây chính là tổng thể nội dung về Hoa Sơn Luận Kiếm mà Long Đằng công bố lên trên mạng.

Ngoại trừ việc muốn tố cáo hành vi kiếm tiền một cách ác ý của Long Đằng ra, đối với những giả thiết khác của Hoa Sơn Luận Kiếm, người chơi đều tương đối hài lòng, đặc biệt là giả thiết từng người có thể tới chủ thành bước lên đỉnh Hoa Sơn để theo dõi trận đấu, nhận được sự khen ngợi nhất trí từ những ngươi chơi ở bốn khu vực lớn ngoại trừ khu vực trung tâm.

Dù sao truyền tống tới khu vực khác phải mất nửa tiếng đồng hồ ngồi xe ngựa, không nói tới thẻ nạp và phí tổn để truyền tống, đi tới đi lui cũng cực kỳ phiền toái.

...

Hoa Sơn Luận Kiếm là một hoạt động toàn dân, tất nhiên sức ảnh hưởng của nó không cần nói cũng biết. Hầu như tất cả người chơi đều bỏ đại nghiệp luyện cấp và luyện công xuống, người nào người nấy đều đến sân đấu góp vui.

Đối với người chơi bình thường mà nói, một lượng bạc không hề ít, nhưng cũng không đến nỗi là không móc ra được. Nhiều người chơi tới để theo dõi trận đấu như vậy, công ty Long Đằng đã vơ vét được một số tiền lớn vô cùng dễ dàng...

Sau khi đám Vương Viễn lấy số rồi bước vào sân đấu, trong lúc nhất thời bọn họ cũng cảm thấy choáng váng.

Tuy nói trò chơi “Đại Võ Tiên” này có hơn năm trăm thành thị lớn nhỏ, phân luồng mấy trăm triệu người chơi, nhưng thành Lạc Dương có thể coi là một trong những chủ thành lớn nhất, có hơn một triệu người chơi. Mặc dù sân thi đấu đơn đã hút bớt phần lớn lưu lượng người xem, nhưng người chơi ở khán phòng lúc này cũng có hơn mấy trăm nghìn người.

Mấy trăm nghìn người là khái niệm gì? Phóng tầm mắt nhìn ra xa, toàn bộ sân thi đấu đông nghìn nghịt, mênh mông vô bờ tất cả đều là người.

Cũng may nơi này là thế giới ảo, sân thi đấu chính có thể phát qua hình ảnh để người chơi đạt hiệu quả xem tốt nhất. Nếu không một tràng cảnh lớn như vậy, chắc chắn người chơi đứng phía sau đến cái rắm cũng không thấy.

Vị trí trung tâm sân đấu có một pho tượng cao mấy chục mét được dựng thẳng lên.

Pho tượng kia là một người đàn ông mặc bộ đồ kung fu, trên tay đeo một chiếc găng trông rất kỳ lạ, nhìn có vẻ không giống mấy nhân vật trong trò chơi võ hiệp.

Người kia mặt vuông chữ điền, hai hàng lông mày sắc như đao, bắp thịt cường tráng dáng người cao dong dỏng, tạo cho người ta cảm giác áp bách rât mạnh. Dù là kẻ không sợ trời không sợ đất như Vương Viễn, khi nhìn thấy dáng dấp của pho tượng kia, hắn không khỏi nhướng mày, cảm thấy cảm giác áp bách này quen cực kỳ.

“Ha ha!”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Viễn, Độc Cô Tiểu Linh đứng ở một bên đắc ý nói: “Pho tượng ở sân đấu này chính là đại thần Thiết Ngưu trong truyền thuyết! Từng một trận chiến được Phong Thần, ngũ liên tuyệt thế, để lại truyền thuyết trong làng thể thao điện tử. Cái tên “Một Đám Ô Hợp” này của chúng ta chính là được bắt nguồn từ tên chiến đội của đại thần Thiết Ngưu! Công ty Long Đằng vì muốn kỷ niệm người chơi truyền kỳ này, cố ý dựng một pho tượng như vậy ở mỗi chủ thành để tất cả người chơi kính ngưỡng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận