Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 130: Ma Cọp Vồ

“?”

Đánh lén thất bại, mặt thư sinh kia lộ ra vẻ ngỡ ngàng.

“He he!”

Ngay lúc đó, gương mặt to của Vương Viễn đến gần gã, trêm mặt là nụ cười giễu cợt, hắn nói: “Ngươi chính là ma cọp vồ* trong truyền thuyết đúng không.”

(*Ma cọp vồ: theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà còn giúp cọp ăn thịt người khác)

Nếu tên của nhiệm vụ đã là [Làm Ma Cho Hổ] thì có thể thấy nó đã nhắn nhủ rất rõ ràng rồi.

Nghe nói, người bị hổ ăn thịt sẽ trở thành ma cọp vồ, làm nô lệ cho hổ, rừng Hổ Gầm này âm khí ngút trời, sương mù che phủ dày đặc, hiển nhiên là đã có không biết bao nhiêu người mất mạng trong miệng hổ, thư sinh này thế mà lại là người sống.

Đúng như dự đoán, thấy Vương Viễn nói ra thân phận của mình, mặt tên ma cọp vồ kia liền biến sắc, lập tức biến thành một gương mặt kinh khủng hung tợn.

Ma Cọp Vồ - Thư sinh Lý (ma) (BOSS)

Cấp bậc: 30

Cảnh giới: Không

Điểm khí huyết: 10000/ 10000

Điểm nội lực: 500/ 500

Kỹ năng: Mê hoặc, đánh lén.

Kỹ năng đặc thù: Hiến tế

“Hô!”

Dáng vẻ kinh khủng này của Ma Cọp Vồ khiến cho Vương Viễn giật cả mình, không ngờ trong game võ hiệp này còn có ma... Điều khiến cho Vương Viễn khó mà tưởng tượng hơn chính là Ma Cọp Vồ này còn là một tiểu BOSS.

“Khà khà khà!”

Lúc này, chỉ nghe thấy ma cọp vồ cười quái dị rồi nói: “Tên hòa thượng nhà ngươi vừa béo vừa khỏe, đủ để cho đại vương ta ăn no một bữa rồi, còn không mau khoanh...”

“Bốp!”

Tên Ma Cọp Vồ đó còn chưa nói xong lời dạo đầu thì Vương Viễn đã đấm mạnh vào mặt gã.

Nắm đấm này của Vương Viễn, BOSS cấp 40 còn không chịu được huống chi là Ma Cọp Vồ cấp 30.

“Đùng!”

Một âm thanh trầm đục vang lên.

Đầu của Ma Cọp Vồ bị Vương Viễn đập nát, thi thể cũng bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.

“A di đà phật!”

Nhìn thoáng qua xác chết của Ma Cọp Vồ trên mặt đất, Vương Viễn tụng phật hiệu, sau đó cười lạnh nói: “Không chịu nổi đòn như vậy mà còn muốn ăn ông Phật này sao?”

Tuy nhiên ngay tại lúc này, chuyện kỳ quái đã xảy ra,

Vương Viễn vừa nói xong thì xác chết của Ma Cọp Vồ trên mặt đất đã ngồi dậy, tiếp theo cái đầu bị Vương Viễn đập nát cũng hình thành lại cổ, thanh máu trên đầu gã cũng khôi phục lại như ban đầu.

“Con mợ nó...”

Thấy con quái vậy đó còn có năng lực này, Vương Viễn thầm chửi một lượt lập trình viên của game.

Đậu móe, đây là game võ hiệp đó, làm ra cái loại như này mà cũng được à?

“He he he, chỉ cần đại vương còn ở đây! Thì ta sẽ không biến mất...” Tên Ma Cọp Vồ đó cười đắc ý: “Nhưng mà không lâu nữa đâu, ngươi sẽ giống ta thôi.”

Ma Cọp Vồ vừa nói vừa mở ra bộ móng sắc nhọn, lại nhào về phía Vương Viễn lần nữa.

Có điều lần này đối mặt với Ma Cọp Vồ đang nhào qua, Vương Viễn không hề tránh né cũng không hề đánh trả, mà hắn lại mặc kệ cho Ma Cọp Vồ đâm vào cổ mình.

“Phốc!”

Mười ngón tay của Ma Cọp Vồ đâm vào hai bên cổ của Vương Viễn, thanh máu trên đầu Vương Viễn lập tức thấy đáy... Vương Viễn nghiêng đầu, rõ ràng là đã mất đi hơi thở.

“??”

Ma Cọp Vồ nhìn Vương Viễn nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn tay mình, nghiêng đầu, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi.

Sau khi thẫn thờ một hồi, Ma Cọp Vồ nhấc Vương Viễn trên mặt đất lên, bay vào sâu trong rừng, lúc này Vương Viễn ở trong tay Ma Cọp Vồ, miệng hắn hơi vểnh lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.

[Quy Tức Công, ngừng thở]

Không thể không nói, giả chết cũng rất thú vị, đại lão cấp bậc như Bách Thí Bách Linh và Yến Long Uyên còn không nhìn ra là Vương Viễn giả chết, tên Ma Cọp Vồ nhỏ nhoi này thì càng khó mà phát hiện ra.

Ma Cọp Vồ đúng là kỳ dị, nhưng với thủ đoạn của Vương Viễn thì giải quyết gã cũng không phải chuyện khó, nhưng dường như giết chết tên Ma Cọp Vồ này cũng không có lợi ích gì.

Vốn dĩ Vương Viễn cũng mất phương hướng ở rừng rậm này, nếu Ma Cọp Vồ đã đến đây để tìm con mồi cho Hổ Sơn Quân, vậy thay vì giết gã, thì cứ để gã đưa mình đến trước mặt Hổ Sơn Quân thì hơn.

Thật ra Vương Viễn cũng định từ bỏ rồi, nhưng mà không ngăn nổi bạn học Ma Cọp Vồ đến đúng lúc, đúng là giúp đỡ kịp thời.

Hai chân Ma Cọp Vồ không chạm đất, thân pháp cực nhanh, Vương Viễn chỉ cảm thấy có tiếng gió vù vù bên tai.

Không bao lâu sau, Vương Viễn đã nghe được tiếng đánh nhau tán loạn.

“Gừ!!”

Xen lẫn với tiếng đánh nhau là tiếng rít gào.

Vương Viễn nghe thấy những âm thanh đó thì không kiềm được chau mày: “Không hay rồi! Có người đang đánh BOSS!”

Đồng thời, Vương Viễn cũng âm thầm ngạc nhiên.

Dọc đường đi Vương Viễn đã giết không ít Ban Lan Hổ Hộ Vệ, hắn biết rõ sự lợi hại của lũ mãnh thú này.

Người chơi ở giai đoạn hiện tại cùng lắm chỉ là cấp 20 mươi mà thôi, người chơi có thể vượt mười cấp để đánh quái tinh anh như Ban Lan Hổ Hộ Vệ đã được xem là cao thủ rồi, muốn gây chiến với BOSS thì ít nhất trong người phải có công pháp trung cấp mới được.

Mặc dù công pháp trung cấp trong giang hồ cũng không khó học giống như công pháp trung cấp của môn phái, nhưng trò chơi vừa mới bắt đầu phục vụ, công pháp trung cấp đã rải rác đầy đường rồi sao?

Trong lúc Vương Viễn đang buồn bực thì Ma Cọp vồ đã bay vào trong chiến trường, lúc này một con hổ to lớn xuất hiện trước mặt Vương Viễn.

Con hổ đó cao tầm hai mét, dài tầm năm sáu mét, to lớn hơn Ban Lan Hổ Hộ Vệ mà Vương Viễn nhìn thấy cả một vòng.

Hơn nữa con hổ to lớn này cả người trắng như tuyết, không có một sợi lông màu khác, thứ kỳ quái hơn chính là trên đầu con hổ đó còn có một cái sừng màu tím.

Rất hiển nhiên, con hổ có sừng này chính là mục tiêu nhiệm vụ của Vương Viễn: Lôi Giác Hổ Vương – Hổ Sơn Quân.

Lúc này ở bên cạnh Hổ Sơn Quân có bốn người, hai người cầm kiếm, một người là đệ tử phái Thiên Sơn mặc đồ trắng hơn cả tuyết, người còn lại thì là người chơi Hoa Sơn mặc nho bào kiếm pháp tinh xảo.

Hai người này kiếm quang lấp lánh, mỗi một kích đều có thể khiến máu bắn tung tóe.

Hai người còn lại thì cầm đao.

Trong đó có một người đao vừa nhỏ vừa dài, đao pháp cực nhanh, thân pháp cũng cực kỳ linh hoạt, chủ yếu gây rối trước mặt Hổ Sơn Quân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận