Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 220: Canh xác

Vương Viễn cũng không nhịn được mà thầm nói: “Tuy tên Mario này hành vi bỉ ổi, ngôn từ đe tiện, nhưng làm người cũng trượng nghĩa.”

“Đi thôi đi thôi! Về núi giao nhiệm vụ!”

Soát xong thi thể, ba người kết bạn với nhau, rồi hai người Mario và Điều Tử đứng dậy định rời đi.

“Trước tiên đừng đi!”

Mà Vương Viễn lại ngồi nguyên tại chỗ với một nụ cười.

“Sao thế, ngươi cũng muốn thổi sáo đánh đàn với hai người này sao?

Thấy Vương Viễn không rời đi, hai người dừng lại và bối rối hỏi.

Hai người họ biết Vương Viễn quỷ kế đa đoan, hắn không đi thì chắc chắn có nguyên nhân của hắn, tám mươi phần trăm là còn muốn vét lợi ích.

“Khưa khưa!” Vương Viễn cười gian một tiếng, nhỏ giọng bảo: “Hai người các ngươi đều bị thương nặng, có vẻ như sắp chết…”

"Chao ôi! Vẫn là Ngưu ca lợi hại!"

Theo ánh nhìn của Vương Viễn, hai người Điều Tử và Mario bội phục muốn quỳ rạp xuống đất.

Tên này là ma quỷ sao?

Hai ông anh Lưu Chính Phong đã thê thảm như vậy, thế mà hắn vẫn còn kiếm chác thêm.

"Dù sao hai người họ sớm muộn cũng sẽ chết, không nên lãng phí tài nguyên..." Vương Viễn cười nói.

"Này có vẻ không ổn lắm...”

Điều Tử do dự nói: "Chúng ta vừa mới cứu họ, bây giờ lại muốn giết bọn họ, dù sao Lưu Chính Phong cũng là một Tham tướng, là người của quan phủ..."

"Mẹ nó, ngươi đúng là Điều Tử sao, lòng dạ sao lại ác độc như vậy?”

Nghe được Điều Tử nói, Vương Viễn quay đầu lại, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Điều Tử kinh ngạc nói.

"???"

Bị Vương Viễn nhìn như vậy, Điều Tử cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt ngơ ngác nói: "Không phải ngươi bảo..."

Điều Tử cũng choáng váng, rõ ràng là Vương Viễn nói sẽ đối phó với hai người Lưu Chính Phong, sao mình lại thành người độc ác rồi?

"Ta nói cái gì hử?" Vương Viễn khoanh tay nói: "Ta bảo là sẽ ngồi ở đây chờ hai người họ chết... Giết họ không phải mất hiệp nghĩa sao? Thật ngu..."

"Con mẹ nó..."

Lời của Vương Viễn, khiến hai người Mario không có lời nào để phản bác.

Được rồi, nếu nói về đê tiện, hai người gộp lại cũng không phải là đối thủ của đại hòa thượng này. Hóa ra tên trọc này muốn ngồi chồm hổm ở chỗ này canh xác.

Muốn phát tài đương nhiên phải cùng nhau phát tài.

Mario cũng không vội trở về núi nữa, trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vương Viễn.

Học cái tốt không dễ dàng, học cái xấu cũng không phải chuyện đơn giản.

Vương Viễn âm hiểm xảo trá, Mario đê tiện hạ lưu.

Điều Tử là một người chính trực biết bao nhiêu, cùng hai tên này làm một nhiệm vụ cũng bắt đầu trở nên vô sỉ hơn. Thấy thấy hai người ngồi chồm hổm ở chỗ này, Điều Tử nghiêm mặt nói: "Bản quan sợ các ngươi sẽ vi phạm luật, ta cùng chờ với các ngươi đi."

"Xì! Không biết xấu hổ!"

Hai người Vương Viễn đồng loạt dựng thẳng ngón giữa với Điều Tử.

"Ngưu thiếu hiệp!"

Không biết có phải do bị ba người Vương Viễn nhìn chằm chằm đến hoảng hay không, ba người ngồi đợi ở kia cũng không lâu lắm, Lưu Chính Phong hấp hối cách đó không xa vẫy vẫy tay với Vương Viễn: "Ngươi có thể đến đây một chút không?"

"Gọi ta?"

Nghe được Lưu Chính Phong bắt chuyện, Vương Viễn có chút ngoài ý muốn.

Bản thân hắn chỉ ngồi ở đây để canh xác mà thôi, không lẽ còn có thể nhảy ra nhiệm vụ?

"Ừ!"

Lưu Chính Phong yếu ớt gật đầu.

"Chuyện gì?" Vương Viễn tò mò đi tới, bộ dạng bây giờ Lưu Chính Phong, hẳn sẽ không xử mình trước khi lão chết đó chứ, dù sao mình cũng là ân nhân cứu mạng của lão.

Ba bước đi làm hai bước, Vương Viễn đi tới trước mặt Lưu Chính Phong.

Thấy Vương Viễn đi tới, Lưu Chính Phong ôm quyền nói: "Được Ngưu thiếu hiệp ra tay cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích..."

"Đâu có, phải cảm ơn Mạt lão sư, là ông ta giao nhiệm vụ cho ta. Nếu không thì ta cũng muốn giết lão ma đầu kia một lần." Vương Viễn liếc mắt nhìn Khúc Dương ở một bên thành thật nói.

Dù sao Lưu Chính Phong cũng sẽ chết, Vương Viễn cũng không hy vọng lão thiếu ân tình của bản thân, thay vì nói ngon ngọt lừa hắn không bằng nói thật, mọi người đều thẳng thắn vô tư.

"Ha ha ha!" Lưu Chính Phong nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Có thể đem hành vi tiểu nhân nói vô tư như vậy, chỉ một điểm này của Ngưu thiếu hiệp cũng khiến những người khác thành thật hơn rất nhiều."

"Quá khen quá khen!" Vương Viễn không xấu hổ chút nào.

"Nếu như ta đoán không sai, ba người các người đang ngồi ở chỗ đó để hôi xác của chúng ta?" Lưu Chính Phong cũng không ngốc, liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của ba người Vương Viễn.

"Ha ha!" Vương Viễn cười nói: "Hai vị phơi xác nơi hoang dã, không có người xử lí thi thể giúp các ngươi, một công đôi việc không phải tốt sao?"

"Ừ! Ngươi nói đúng lắm!" Lưu Chính Phong gật gật đầu nói: "Mới lúc nãy ngươi nói ‘Âm nhạc chính là cách biểu đạt tâm trạng, khiến cho người ta phấn khởi, sự đau thương sẽ vơi bớt’ những lời này sâu trong lòng ta, xem ra ngươi cũng coi ta là nữa tri kỉ đi."

Nói đến đây, Lưu Chính Phong rút một quyển sách từ trong ngực ra đưa cho Vương Viễn nói: "Đây là ta cùng Khúc đại ca dồn hết tâm huyết để làm, hôm nay hai ta cũng không còn sống được nữa. So với việc chết ở đây, không bằng đem những thứ tốt lưu truyền cho đời sau. Quyển nhạc phổ ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’ này ngươi cầm đi..."

[Tiếu Ngạo Giang Hồ]: Nhạc phổ, vật phẩm nhiệm vụ, không thể sử dụng.

"????"

Cầm lấy quyển sách trong tay Lưu Chính Phong, Vương Viễn nhìn thoáng qua nhất thời dấu chấm hỏi đầy đầu: "Đại ca, đến giờ phút này thực dụng chút, cái này ai mà học được?"

"Ách..." Lưu Chính Phong cười khanh khách nói: "Đồ vật trân quý như vậy mà còn không thực dụng?"

"Đối với ta thì còn không thực dụng bằng một quyển bí tich!" Vương Viễn nói thẳng.

Hai người căn bản không phải là người của cùng một thế giới, đừng nghĩ rằng đồ ngươi cảm thấy quý giá thì người khác sẽ thấy nó quý giá.

"Được rồi!"

Lưu Chính Phong bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra một quyển công pháp bí tịch đưa cho Vương Viễn nói: "Quyển ‘Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm’ này là tuyệt học của phái Hành Sơn ta, một chút đồ này của ta, mong Ngưu thiếu hiệp hãy tôn trọng thi thể của ta một chút."

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."

Vương Viễn lên tiếng nhận lấy bí tịch.

[Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm]

Thể loại: Kiếm pháp

Phẩm chất: Trung cấp

Giới thiệu: Kiếm pháp phái Hành Sơn, chỉ có người tu vi cao mới có thể học tập.

Điều kiện học tập: Ngộ tính 24, Thân pháp 41

Bối cảnh công pháp: Kiếm pháp trấn phái của phái Hành Sơn, ra tay như gió, kiếm ra nhạn rơi. Năm ấy tổ sư của phái Hành Sơn dựa vào kiếm pháp này một mình tiêu diệt tám trăm sơn tặc xây dựng phái Hành Sơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận