Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 471: Con giun xéo lắm cũng quằn

Những anh hùng tới dự đại hội anh hùng, mười người thì có đến tám, chín người đều đã từng tự tay giết người. Suy cho cùng, họ cũng thể chỉ dựa vào việc giao lưu và chém gió để được hưởng danh tiếng trong võ lâm. Ngay cả khi bản thân chưa từng giết ai, thì cũng đã nhìn thấy nhiều chuyện giết người phóng hỏa. Nhưng lúc này, thực sự là lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy một trận chiến đấu ác liệt chấn động lòng người như vậy.

Các anh hùng đều không phải là người nhát gan sợ chết, nhưng mắt thấy khí thế của kẻ địch điên cuồng, võ công lại không có người nào có thể ngăn chặn được. Trong trang viên, máu thịt tung tóe, đầu người lăn lông lốc, bên tai chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lúc sắp chết. Ngược lại, đã có phần lớn người nổi lên suy nghĩ chạy trốn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Kiều Phong có tội cũng được, mà không có tội cũng được, mình không muốn quan tâm đến chuyện này nữa.

Sau khi vượt qua nhiều chướng ngại vật, Kiều Phong đã tới được sân trước.

Vậy nhưng cuối cùng anh em Thiện gia vẫn nhanh hơn một bước. Lúc này, đã xông tới trước người A Châu.

“Đều tránh ra hết cho ta!”

Thiện Chính có tiếng là thiết diện vô tư, nhưng ra tay lại bỉ ổi như vậy. Kiều Phong rất tức giận với việc này. Y lập tức vung tay trái một cái, đao và khiên trong tay bay khỏi tay, phi thẳng về phía ngũ hổ Thiện thị.

“Không ổn!”

Thấy Kiều Phong ném một tấm khiên bay tới, anh em nhà họ Thiện vội vàng rút đao ra ngăn chặn.

Hành động này ứng với điển cố châu chấu đá xe đó.

Tuy Thiện gia có tên tuổi lớn ở Sơn Đông, nhưng thực ra võ công cũng chỉ tàm tàm như vậy.

Thiện Chính còn được xem là có chút bản lĩnh, còn võ công quyền cước của năm đứa con trai này của y lại rất cẩu thả. Nói trắng ra thì bọn họ chủ yếu dựa vào thế lực ác ôn của con trai để dễ bề hoành hành ở quê nhà... Loại võ công ở trình độ hời hợt này làm sao có thể là đối thủ một hiệp của Kiều Phong, càng đừng nói đến việc ngăn cản một chiêu tức giận của y sau khi say rượu.

Rắc một tiếng, năm anh em nhà họ Thiện, cả người lẫn đao đều bị Kiều Phong chém đứt thành hai khúc từ ngang eo.

Cái khiên hình tròn không giảm khí thế, soạt một tiếng, lại chém gãy một cây cột trong đại sảnh. Phiến ngói và bùn đất trên nóc nhà ào ào rơi xuống.

“Lộp bộp...”

Tiếng của hàng loạt bao cát rơi xuống đất.

Ngũ hổ Thiện gia ngã xuống đất, máu tươi phun ra, Thiện Chính đã đoạn tử tuyệt tôn...

“Tên chó dữ Khiết Đan, chịu chết đi!”

Du Ký thấy Kiều Phong cầm tấm khiên của anh cả để giết chết năm đứa con trai của Thiện Chính, trong lòng cũng vô cùng căm tức, gã vung cái thuẫn hình tròn về phía Kiều Phong một cách giận dữ.

Kiều Phong đột nhiên duỗi tay phải ra.

“Bốp!”

Thuẫn tròn của Du Ký bị Kiều Phong đánh nát bằng một chưởng, mảnh vụn văng tứ tung, lại khiến vô số người bị thương.

“Khiên của ta!”

Tấm khiên bị phá hủy, Du Ký vô thức kêu lên đau đớn, gã quát to một tiếng: “Khiên còn người con, khiên mất thì người mất... Hôm nay phải chịu nỗi nhục nhã vô cùng tận này, hai anh em ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?” Gã và Du Câu đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng nhặt vũ khí trên mặt đất rồi tự đâm vào tim mình.

“Đù! Hai thằng cha này không phải bị đao đấy chứ?”

Đám người chơi thấy thế, lập tức sa sầm mặt mũi, không phải là vỡ trang bị thôi sao, có đến mức phải xóa tài khoản không? Giống như ngươi, thì tám triệu dũng sĩ mất thành đã gần như chết từ lâu rồi.

“Cha ơi, cha ơi!”

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng khóc to, rồi một thiếu niên chạy ra, phủ lên hai thi thể.

Vương Viễn không khỏi cảm thán, cũng không biết Du Câu là bố nó hay Du Ký mới là bố nó nữa, hoặc cả hai đều là bố của nó.

Thấy anh em Du thị tự sát, vẻ mặt của Kiều Phong cứng ngắc, sống lưng lạnh run, y lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, thần trí cũng dần tỉnh táo lại.

“Tại... tại sao lại thế này...?”

Ánh mắt của Kiều Phong hoảng hốt, y thật sự không muốn đả thương ai... nhưng lại tạo ra một sát nghiệt như vậy...

“Khụ khụ!”

Trong lúc Kiều Phong đang ngẩn ngơ, chỉ nghe được A Châu ở phía sau ho khan dữ dội.

Lúc này, Tiết Mộ Hoa nói: “Mấy ngày này, cô ta đều dựa vào chân khí của ngươi để giữ mạng, bây giờ hơi thở đã cạn kiệt, ngươi sẽ không tiếp tục chuyển chân khí cho cô ta nữa sao?”

Hừ hừ, nói đến đây, Tiết Mộ Hoa nói với vẻ đắc ý: “Nếu như cô ta tắt thở, e rằng thần tiên cũng khó cứu.”

“Chuyện này...”

Kiều Phong vô cùng khó xử, y biết những lời Tiết Mộ Hoa nói đúng là sự thật, nhưng chỉ cần mình đưa tay ra giúp A Châu nối mệnh, thì những anh hùng đang vây xung quanh sẽ lập tức đồng thời tuốt gươm. Những người này có người có con trai đã chết, có người đã mất bạn, làm sao có thể ra tay một cách khoan dung được? Như vậy, cứ trơ mắt nhìn cô ấy tắt thở mà chết sao?

Y nhìn lại thiếu niên đang khóc nức nở trên mặt đất, rồi lại nhìn thoáng qua năm đứa con tóc đen của Thiện Chính bị tiễn đi trong vòng một nốt nhạc, trong lòng Kiều Phong vô cùng ảo não.

Kiều Phong một đời nhân nghĩa, lòng dạ từ bi, cho dù có võ công vô địch đương thời, nhưng chưa bao giờ biết bắt nạt kẻ yếu, và giết người vô tội... Một trận chiến ngày hôm nay khiến máu chảy thành sông trong Tụ Hiền trang, Kiều Phong lập tức cảm thấy đau đớn.

Loại cảm giác bất lực không muốn giết người, nhưng lại không thể không giết dâng lên trong lòng.

Leng keng!

Kiều Phong ném nửa tấm khiên vỡ trong tay xuống đất, liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Bỏ đi, bỏ đi, các người cứ việc báo thù, lại xin Tiết thần y hãy cứu vô nương vô tội này.”

Lúc này, các anh hùng trong trang đã bị Kiều Phong dọa cho mất mật. Y đã buông vũ khí trong tay, nhưng mọi người đều không dám tiến lên nửa bước.

“Trả mạng cho con trai ta!”

Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng gào thét, Thiện Chính giơ đại dao, chém một nhát lên bả vai của Kiều Phong.

“Phập!”

Trường đao vừa rơi xuống, bả vai của Kiều Phong lộ ra xương cốt trắng hếu. Y đau đớn, đầu óc hơi choáng váng, rồi “phịch’ một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận