Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 486: Nhiệm vụ tìm người 2

Nhiều lần bị Huyền Từ lừa làm hai nhiệm vụ hắn cũng biết một cái thì gọi là nhiệm vụ, hai cái trở lên thì gọi là nhiệm vụ liên hoàn. Dưới tình huống bình thường, phần thưởng của nhiệm vụ liên hoàn phong phú hơn nhiệm vụ đơn lẻ rất nhiều, có mệt mỏi thật nhưng tỷ suất chi phí vẫn khá cao. Huống chi A Châu xét cho cùng chỉ là NPC cấp thấp, phần thưởng của nàng ta có phong phú đến đâu cũng không hơn được Kiều Phong cấp 190.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã nhận nhiệm vụ cốt truyện ẩn: “Nghi Ngờ Thân Thế”.]

[Nghi Ngờ Thân Thế]

Đẳng cấp nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục

Nội dung nhiệm vụ: Hộ tống A Châu an toàn gặp được Kiều Phong.

Phần thưởng nhiệm vụ: Ngẫu nhiên

Bối cảnh nhiệm vụ: Trong trận chiến ở Tụ Hiền Trang, Kiều Phong và A Châu bị ép chia xa, không biết hai người có thể gặp lại được nhau không nữa?

"Má nó!"

Vương Viễn nhìn thấy nội dung nhiệm vụ thì hối hận không thôi.

Đậu mòe, vốn cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ hộ tống, kết quả lại biến thành nhiệm vụ tìm người.

Loại nhiệm vụ như tìm người hay tìm vật được gọi chung là nhiệm vụ tìm kiếm, cũng là loại khó khăn nhất trong trò chơi.

Sở dĩ nó khó, không phải vì trong nhiệm vụ này Boss mạnh mẽ cỡ nào, thậm chí còn có khả năng không có Boss ấy, nhưng nhiệm vụ này lại có bối cảnh cổ đại rộng lớn mênh mông, người chơi vẫn dùng khung trò chuyện được nhưng giữa NPC không có chức năng này, cho dù có chim bồ câu đưa thư như thời xưa cũng chỉ khi có tình huống đặc biệt nào đó mới được sử dụng.

Muốn tìm một người hay một vật trong giang hồ rộng lớn này nói thì dễ đấy, quả thực chẳng khác nào mò kim đáy bể!

Bởi vậy loại nhiệm vụ này không những yêu cầu người chơi có sức quan sát nhạy bén, còn phải có năng lực trinh thám cực cao mới có thể từ trong dấu vết để lại tìm ra người cần tìm.

Người chơi bình thường bao gồm cả Vương Viễn phần lớn am hiểu nhiệm vụ công lược của game nhập vai hành động, cách chơi kiểu suy luận để tìm ra lời giải hầu hết không giỏi lắm.

"A Châu, Kiều đại ca bị người khác bắt đi rồi! Ta cũng không biết y ở đâu." Vương Viễn bất đắc dĩ nói.

Thực ra Vương Viễn đã cố nói giảm nói tránh rồi đấy, người lúc ấy bắt Kiều Phong đi có võ công khá khủng khiếp, không hề thấp hơn Kiều Phong, y bị thương nặng lại rơi vào tay cao thủ như vậy, chẳng thể chắc chắn là còn sống hay đã chết chứ nói chi là đi tìm.

Trong thế giới trò chơi, điểm công bằng lớn nhất là bất kể NPC hay người chơi sau khi chết, thi thể đều đổi mới trong năm phút… Mò mẫm tìm kiếm, quá nửa ngay cả tro cốt cũng chẳng thấy đâu.

"Vậy ta mặc kệ!"

A Châu bĩu môi nói: "Nếu ngươi không dẫn ta đến chỗ Kiều đại ca, ta sẽ không cho ngươi phần thưởng nào cả."

"Chuyện này..."

Vương Viễn thật muốn vươn tay vặn đầu A Châu xuống làm bóng đá. Nàng ta rõ ràng nợ phần thưởng của mình, sao còn tỏ vẻ như mình là đại gia vậy? Nợ người ta mà còn kiêu ngạo như vậy hả?

"Được! Nếu đã vậy ta sẽ cố gắng hết sức!"

Vương Viễn bất đắc dĩ khoát tay, sau khi tạm biệt mấy người Tống Dương xong thì dẫn theo A Châu rời khỏi Tiêu Dao Cốc với vẻ không mấy tình nguyện.

Sau khi rời Tiêu Dao Cốc, Vương Viễn chẳng biết nên đi đâu bây giờ.

Kiều Phong thích uống rượu, với thói nghiện rượu đó, cho dù bản thân bị thương nặng e rằng cũng nhịn không được uống hai vò.

Xét cho cùng y vẫn là Boss cấp 190, người bình thường uống hai chén rượu, lão Kiều uống rượu đều dùng đơn vị cân với vò để tính, lại thêm lão Hồng Thất Công tham ăn, bang chủ Cái Bang quả nhiên chính là túi rượu và bao gạo.

Muốn tìm Kiều Phong đương nhiên phải đến nơi có rượu.

"Gần nhất có chủ thành nào không?" Nhóm Vương Viễn mặc dù từ Lạc Dương tìm đến đây nhưng Tiêu Dao Cốc nằm sâu trong vùng dã ngoại, hắn đã thoát khỏi phạm vi chủ thành rồi.

"Chắc là Đông Kinh." A Châu ngẫm nghĩ rồi nói.

"Ấm đầu à?" Vương Viễn bật thốt.

"???" A Châu choáng váng.

Vương Viễn: "..."

Đúng là một cô gái ngây thơ…

Đông Kinh trong trò chơi không phải là kinh đô nước láng giềng, mà để chỉ thành Biện Lương, còn gọi là phủ Khai Phong, được xem là một trong bốn kinh đô lớn bên cạnh Yên Kinh, Lạc Dương và Trường An. Song so với ba nơi còn lại thì độ nổi tiếng của nó thấp hơn một chút.

Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, Vương Viễn sử dụng khinh công mang theo A Châu xuyên qua bãi quái dã ngoại, đi thẳng một ngày đường về hướng đông, lúc chạng vạng rốt cuộc cũng đến Biện Kinh.

Biện Kinh là đế đô của triều đại giàu có nhất, độ phồn hoa hơn cả Lạc Dương. Vương Viễn và A Châu đi vòng vòng một hồi tìm đến quán rượu lớn nhất thành Biện Kinh.

Kiều Phong là một người mê rượu, muốn tìm y cứ lục soát lần lượt các chủ thành đảm bảo không sai vào đâu được.

"Các vị quan gia đến nghỉ chân hay là ở trọ?" (giọng Hà Nam)

Hai người Vương Viễn vừa tìm được chỗ ngồi, chưa kịp quan sát xung quanh thì chủ quán đột nhiên chạy ra cửa, khom lưng cúi đầu với một đám người mặc nguyên cây đen.

"Tìm người!"

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận