Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 995: Cẩu Tạp Chủng đơn thuần

“Ha ha!”

Những người khác nghe được lời Tống Dương nói thì cười như nắc nẻ.

“Ta thấy ngươi mới giống khỉ ấy!”

Vương Viễn đen mặt, cô nàng này đúng là giỏi ảo tưởng, Thủy Liêm Động gì chứ?

“Vị nữ hiệp này thật biết nói đùa!” Trương Tam cũng bật cười, sau đó dẫn đầu tiến vào trong thác nước.

Mọi người rối rít theo sau, chỉ thấy sau thác nước có một sơn động, trên cửa động viết ba chữ “Thủy Nhạc Động.”

Dọc hai bên lối đi đặt đầy đèn, ánh sáng mặc dù ảm đạm nhưng vẫn đủ để phân biệt hướng đi.

Hai con đường do hang động thiên nhiên trong lòng núi tạo ra, chỗ có dấu vết tác động của con người thì hơi chật hẹp chút, nhưng đôi khi lại rất thông thoáng. Đi xuống càng sâu, trong động bắt đầu vang lên tiếng nước chảy róc rách, âm thanh dễ nghe như gõ lên ngọc vậy. Sơn động lắm ngóc ngách, Bạch Hạc Lưỡng Sí lôi một quyển sổ nhỏ ra, cầm bút vẽ tới vẽ lui, chắc là đang ghi nhớ đường.

Đi khoảng một nghìn mét, mọi người rốt cuộc cũng đến Nghênh Tân Quán.

“Mời các vị ngồi đây nghỉ ngơi, chờ đến lúc khai tiệc đảo chủ sẽ ra gặp mặt các vị.”

Sau khi sắp xếp cho đoàn người xong xuôi, Trương Tam và Lý Tứ lướt đi mất.

Trong sơn động có đồ ăn thức uống nên không nhàm chán lắm.

Tống Dương ham ăn ham uống lập tức cầm điểm tâm nhét vào miệng.

Bạch Hạc Lưỡng Sí vươn tay ngăn cô nàng lại: “Em gái à, thứ này không ăn được đâu! Lỡ có độc thì sao đây?”

“Hở?”

Bạch Hạc Lưỡng Sí còn chưa nói hết câu, Tống Dương đã ăn xong mấy cái xíu mại, quay sang nhìn hắn ta với vẻ mặt mờ mịt, nhìn đến độ hắn ta phải trợn mắt há hốc mồm.

“Có độc không?” Vương Viễn hỏi trong khung chat riêng.

“Giới hạn khí huyết + 50!” Tống Dương đáp.

“Ầy, kháng độc của ta cao! Không sợ chết! Lão Bạch người ngàn vạn lần chớ ăn đó!” Vương Viễn ôm một đĩa thức ăn vào trong ngực.

“Chết thì thôi, sợ cái gì!”

Bôi Mạc Đình và Mario tự nhiên biết Vương Viễn là loại người nào, thế là cũng rối rít thò tay ra, nhanh chóng bỏ túi hai đĩa điểm tâm trên bàn.

Bạch Hạc Lưỡng Sí nhìn bốn người ăn như hổ đói mà nhìn không khỏi nuốt nước miếng.

Ăn uống no say xong, Vương Viễn tiện tay lôi tờ giấy mà Trương Tam đưa cho mình lúc trước ra.

Trên tờ giấy xuất hiện một hàng chữ cứng cáp và mạnh mẽ với nội dung - Nghe nói ngươi là thiên hạ đệ nhất? Ta muốn nhìn thử xem có đúng như vậy không.

Bên dưới là một dòng chữ nhỏ ghi lại địa chỉ của Cẩu Tử ca.

Ngòi bút thể hiện rõ thứ khí thế kiêu căng lại cuồng vọng.

Sau khi Vương Viễn xem xong thì không khỏi thầm cảm thán trong lòng.

Dựa theo hiểu biết của Vương Viễn với Cẩu Tử ca, tên Cẩu Tạp Chủng đó rõ ràng chưa từng đọc qua sách vở, không thể viết ra những lời như này. Chưa kể thái độ làm người của hắn ta vô cùng khiêm tốn, không thích khoe khoang, luôn mang tâm tư của một người học việc, cách nói năng thận trọng không kiêu căng, nên tờ giấy nhắn này tám phần không phải do Cẩu Tử ca viết.

Nhưng Trương Tam Lý Tứ cũng không cần thiết phải dùng Cẩu Tử ca đến lừa hắn, chẳng lẽ trong này còn có bẫy?

Vương Viễn liếc nhìn tờ giấy, thấy mặt sau có viết một dòng chữ rất to và dễ nhìn.

Kiếm pháp số một, quyền cước số một, nội công số một, ám khí số một, đại hào kiệt, đại hiệp sĩ, đại tông sư mạnh nhất từ trước tới nay - Uy Đức tiên sinh Bạch Tự Tại.

"Hả? Đây là tên ngốc ở đâu chui ra vậy?"

Nhìn thấy mấy chữ ký đằng sau mảnh giấy, Vương Viễn không khỏi cạn lời.

Chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như kẻ này.

Bạch Tự Tại này là ai? Vương Viễn loáng thoáng nhớ từng nghe nói qua cái tên này, hình như là chưởng môn của một môn phái ẩn nhỏ tên là Tuyết Sơn. Đừng nói so sánh với những môn phái đỉnh cao về võ công như Võ Đang hay Thiếu Lâm Tự, ngay cả các môn phái nhỏ như Ngũ Độc Tinh Túc... cũng lớn hơn hẳn phái Tuyết Sơn này. Nó cùng lắm là phiên bản thấp kém của phái Thanh Thành.

Là chưởng môn của phái Tuyết Sơn, tu vi của Bạch Tự Tại có thể cao đến mức nào? Cấp độ thực sự của Dư Thương Hải chỉ là một trăm hai, thấp hơn Nhạc Bất Quần một chút. Bạch Tự Tại này cùng lắm cũng chỉ loanh quanh ở cấp một trăm mười, Nhị đệ tử của Hoàng Dược Sư cũng có thể đánh bay gã, cái đồ không biết xấu hổ này vậy mà còn dám kiêu căng tự xưng là số một gì đó...

Nếu chỉ đứng ở phái Tuyết Sơn nói mình là số một thì cũng không ai bắt bẻ lão làm gì, đằng này lão còn khoác lác nói thêm cụm "từ trước đến nay".

Là võ công cao hơn Đông Phương Bất Bại hay phẩm chất anh hùng vượt qua Tiêu Phong? Là hiệp khách hơn cả Quách Tĩnh hay cảnh giới tông sư cao hơn cả Trương Tam Phong?

Chẳng trách người ta thường nói thùng rỗng thích kêu to, kẻ mạnh thực sự luôn mang trong lòng tinh thần không ngừng học hỏi. Bạch Tự Tại này chính là tên thiếu hiểu biết điển hiên, mới không biết khiêm tốn như vậy

Nếu đã là một mặt hàng như thế, thì những lo lắng trước đây của Vương Viễn cũng không còn nữa.

Luận võ công, Vương Viễn cũng có thể so được hai chiêu với cao thủ. Luận mưu kế, một kẻ có thể gán lên người mình những danh hiệu ngớ ngẩn như vậy chứng tỏ cũng chẳng có đầu óc gì, chả cần phải sợ, nói không chừng làm thịt lão xong còn bạo ra được vài món đồ hay ho.

Dựa theo địa chỉ ghi trên tờ giấy, Vương Viễn đi ra ngoài, rẽ vài vòng liền đến trước cửa một khu nhà, tiến lên từng bước, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Cốc cốc!"

Cửa phòng mở ra, Cẩu Tạp Chủng thò đầu ra ngoài, vẫn với dáng vẻ ngớ ngẩn như cũ, vừa thấy Vương Viễn đã đột nhiên hưng phấn nói: "Ngưu đại sư, ngươi đã đến rồi!"

Nói xong, Cẩu Tạp Chủng mở rộng cửa ra rồi nói: "Mời vào, mời vào!"

“Sao ngươi lại ở đây?” Vương Viễn có chút kỳ lạ hỏi Cẩu Tạp Chủng.

Lúc trước Cẩu Tạp Chủng và mẹ đã trở về sống ẩn dật tại Khô Thảo Lĩnh, đứa nhỏ này cũng biết mình không phải là bang chủ thực sự của Trường Nhạc bang, nhưng giờ người lại có mặt ở đây, chuyện này có chút kỳ lạ.

"Ha ha!"

Cẩu Tạp Chủng cười khì khì nói: "Ta chính là bang chủ của Trường Nhạc bang!"

"Hả..."

Vương Viễn sửng sốt một chút rồi nói: "Cuối cùng ngươi vẫn quay về Trường Nhạc bang?"

“Dù sao trông họ cũng rất đáng thương, hơn nữa Bối tiên sinh cũng đối xử với ta không tệ." Thạch Phá Thiên thành thật nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận