Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 391: Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu

Ngay cả phó bang chủ cũng tiện tay giao ra được thì những người khác chẳng phải càng thảm thương hơn sao? Nếu Long Đằng Tứ Hải làm như vậy thật, chỉ sợ bang Thánh Long sẽ phải giải tán.

Sở dĩ Vương Viễn bảo Long Đằng Tứ Hải giao Phượng Vũ Cửu Thiên ra cũng không phải vì muốn làm gì tên cao thủ công lược đó, mà mục đích là khiến bang Thánh Long sụp đổ. Bởi vì đối với Phượng Vũ Cửu Thiên mà nói, bang Thánh Long bị phá còn khiến gã đau khổ hơn bị chết mấy trăm lần.

"Không giao hử?" Vương Viễn khẽ cười: "Vậy đừng trách Một Đám Ô Hợp chúng ta ra tay không có chừng mực, về sau đám bang Thánh Long các ngươi ra ngoài nhớ cẩn thận đó!"

"Đánh rắm vào mặt mẹ mày ý!"

Vương Viễn vừa dứt lời, Long Đằng Tứ Hải còn chưa nói gì, đám người đứng sau y đã nhịn không được lên tiếng trước tiên. Dưới gầm trời Yến Kinh này, từ trước đến giờ đều là bang Thánh Long bọn họ bắt nạt người khác, chứ chưa từng bị người khác uy hiếp như vậy.

Theo tiếng mắng mỏ tức giận, một người chơi mặc áo giáp đen đứng sau lưng Long Đằng Tứ Hải giơ tấm khiên đen nhánh lên, thình lình tiến về phía trước một bước, đập thẳng khiên xuống người Vương Viễn.

"Ồ!"

Đối mặt với tấm khiến lớn nện về phía mình, Vương Viễn nhướng mày, không tránh không né, tay trái vận chuyển nội lực, tiện tay đánh một chưởng ra.

"Ầm!!!"

Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, một chưởng của Vương Viễn in lên tấm khiên của người chơi mặc giáp đen.

Người chơi này cũng có lực tay không yếu chút nào, chưởng lực của Vương Viễn đập vào tấm khiên, hai bên va chạm, một luồng khí mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía. Người chơi mặc giáp đen như thể bị đâm vào vách núi, không tiến lên nổi nửa bước, mà Vương Viễn từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích mảy may.

Còn tấm khiên nặng nề trong tay người mặc giáp đen thì bị một chưởng của Vương Viễn đập ra một vết lõm thật sâu.

"!!!"

Long Đằng Tứ Hải và đám người sau lưng thấy cảnh này thì cằm đều rớt xuống đất.

Long Đằng Tứ Hải là bang chủ một bang, mà người chơi sau lưng y dĩ nhiên đều là tinh anh trong tinh anh.

Người chơi mặc giáp đen cầm khiên tên là "Sừng Sững Nghìn Trượng" - một trong mười cao thủ nòng cốt của bang Thánh Long, thuộc môn phái ẩn nổi danh có tiếng ngang với Huyền Sách – Thương Giáp Quân, cũng là môn phái duy nhất sử dụng khiên hiện nay.

Khiên thuộc loại vũ khí hạng nặng, hễ là người sử dụng khiên đều có căn cốt và lực tay cực kỳ cao, công kích và lực phán định mạnh kinh người, công pháp võ học của Thương Giáp Quân còn đặc biệt tăng thêm lực phán định nữa.

Chiêu Sừng Sững Nghìn Trượng vừa sử dụng tên là [Thuẫn Chiến Bát Phương], là thức mở đầu trong võ học độc môn của Thương Giáp Quân [Bát Phương Chiến Quyết], chủ yếu dùng để khống chế đối thủ, lực phán định cao như thế nào có thể tượng tưởng được.

Nhưng trăm lần nghìn lần không ngờ tới lại bị Vương Viễn đỡ được, điều càng khiến người bang Thánh Long cảm thấy khinh khủng hơn là, từ đầu đến cuối tên hòa thượng kia đều rất nhàn nhã, dáng vẻ hời hợt trông như chẳng mất chút sức lực nào.

"Hây!!!"

Sừng Sững Nghìn Trượng thấy đòn tấn công của mình bị Vương Viễn chặn lại thì chợt quát to một tiếng, tay phải cầm tấm thuẫn kéo giật ra đằng sau, tay trái rút thanh phác đao giắt sau lưng ra bổ về phía trước.

"Hừ!"

Lúc này, Bôi Mạc Đình bên cạnh Vương Viễn hừ lạnh một tiếng, vỗ tay trái lên bàn, thúc giục nội lực, Thái Nhạc Kiếm trên bàn bắn lên, cùng lúc đó, y rút kiếm ra khỏi vỏ, thân hình thoắt cái xuất hiện bên trái Sừng Sững Nghìn Trượng. Trường kiếm trong tay Bôi Mạc Đình ra sau mà đến trước, không đợi phác đao của Sừng Sững Nghìn Trượng lao tới đã nghiêng sang đâm vào yết hầu hắn ta.

- 2114

Một giá trị sát thương màu đỏ nhảy lên trên đầu Sừng Sững Nghìn Trượng, thanh máu của hắn ta chợt tụt xuống một phần ba, công kích cũng bị Bôi Mạc Đình cưỡng ép cắt ngang.

"Thân pháp nhanh thật!"

Từ lúc Bôi Mạc Đình đứng dậy rút kiếm đến khi dùng kiếm cắt đứt cổ đối phương, tất cả sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi. Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng đỏ nhoáng lên, kiếm của Bôi Mạc Đình đã đâm vào yết hầu Sừng Sững Nghìn Trượng rồi. Thân pháp nhanh nhẹn lại quỷ dị bực này quả thực chưa từng nghe thấy.

"Xem ra ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Song phương lần lượt ra tay, Long Đằng Tứ Hải biết việc này không thể giải quyết hòa bình được nữa, lúc này cũng rút trường thương ra, đâm đến giữa lưng Bôi Mạc Đình.

"Mời ngươi ăn cái bàn!"

Nhưng vũ khí trong tay Long Đằng Tứ Hải còn chưa chạm đến mục tiêu, bàn tay to lớn của Vương Viễn đã vòng đến sau đầu y, chộp thẳng lên ót.

Ngay sau đó, Vương Viễn nắm đầu Long Đằng Tứ Hải giật xuống dưới, đầu y đập thật mạnh lên mặt bàn.

Người tập võ ấy mà, xuống tay đều nặng cả, chất lượng của bàn ghế trong trò chơi cũng chẳng ra sao.

"Rắc" một tiếng, chiếc bàn vỡ nát.

"Lão đại!"

Long Đằng Tứ Hải bị Vương Viễn nắm trong tay, đám Hổ Khiếu Sơn Hà dĩ nhiên không thể đứng nhìn, cả đám cầm vũ khí xông lên giúp đỡ.

"Mở đường!"

Vương Viễn ra lệnh. Nhất Mộng Như Thị nhấc hai tay lên, châm độc phóng về phía trước, đâm vào đám người chơi bang Thánh Long định lao lên giúp đỡ.

Độc Cô Tiểu Linh chỉ huy con rối xông lên, va chạm một cái đã mở được vòng vây.

"Ầm ầm ầm ầm!!!"

Người chơi bang Thánh Long bị châm độc đâm đến ngã liểng xiểng, bàn ghế trong quán rượu đổ gãy ngổn ngang.

Chủ quán rượu mở cờ trong bụng nhưng vẫn làm bộ đau khổ kêu lên: "Các vị khách quan, quán ta buôn bán nhỏ…"

"Đi!"

Độc Cô Tiểu Linh phá tan đám bang Thánh Long cản đường, xông thẳng ra ngoài quán rượu. Bôi Mạc Đình, Mario và Nhất Mộng Như Thị theo sát phía sau, lần lượt lách mình ra.

Vương Viễn dùng tay trái ôm lấy cổ Long Đằng Tứ Hải đi cuối cùng.

Mặc dù ở trong trò chơi mạng sống không đáng tiền nhưng rốt cuộc Long Đằng Tứ Hải vẫn là bang chủ, y bị Vương Viễn xách lên, ai cũng không dám tiến lên đánh.

Trong hiện thực, Long Đằng Tứ Hải muốn là chết là chết thật…

Trong trò chơi, y chết rồi có thể sống lại. Nếu ngươi hại chết người ta, chẳng nhẽ về sau không cho người ta gây khó dễ ngươi à?

Dĩ nhiên, tầm nhìn của Long Đằng Tứ Hải có thể không hạn hẹp như vậy, nhưng những người khác sẽ theo bản năng nghĩ đến phương diện này.

Chẳng mấy chốc Vương Viễn đã lùi đến cửa quán rượu, đám bang Thánh Long đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận