Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1292: Đảo Băng Hỏa

“Yên tâm! Không sao đâu! Trò chơi mà, chết thì cùng lắm lại về thành!” Vương Viễn nói với vẻ không hề để ý.

Phi Vân Đạp Tuyết cũng bảo: “Ta trực tiếp mua con thuyền của ngươi là xong.”

“Đây không phải là vấn đề có tiền hay không...” Độc Cô Tiểu Linh nói: “Ta đang lo lắng cho các ngươi đấy, nhưng nếu các ngươi đã muốn dùng, vậy qua đây lấy đi.”

“Đến ngay đây!”

Phi Vân Đạp Tuyết đóng khung trò chuyện lại, lôi một phù truyền tống ra. Người có tiền, ra cửa đều trực tiếp bay.

...

Vương Viễn tùy tiện chỉnh trang một chút, rồi rời khỏi Tuyệt Tình cốc đi tới thành Lạc Dương, kết quả vừa mới xuống xe ngựa đã trực tiếp nhận được bồ câu đưa thư của Huyền Từ.

Trên lá thư mà bồ câu gửi tới viết một hàng chữ [Có người thèm khát có được Đồ Long Đao, nhất định phải dẫn Tạ Tốn về Thiếu Lâm tự an toàn!]

Hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã nhận được nhiệm vụ cốt truyện môn phái “Kim Mao Sư Vương”]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục.

Nội dung nhiệm vụ: Dẫn Kim Mao Sư Vương trở về Thiếu Lâm tự.

Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ.

Bối cảnh nhiệm vụ: Kim Mao Sư Vương lạm sát kẻ vô tội, trốn khỏi Trung Nguyên đã hơn mười năm, bây giờ hành tung đã bị bại lộ, vì sự an toàn, nhất định phải dẫn Kim Mao Sư Vương trở về Thiếu Lâm tự an toàn.

“Con mẹ nó, cái quỷ gì thế này?”

Vương Viễn có hơi ngơ ngác khi nhìn thấy nhiệm vụ mà mình đột nhiên nhận được.

Tình huống gì thế này, hệ thống thận trọng như vậy sao?

Mình đi lấy Đồ Long Đao, chẳng qua cũng chỉ là một suy nghĩ mà thôi, còn chưa bắt đầu hành động, mà phía bên Huyền Từ đã gửi nhiệm vụ tới, mua xe mua nhà mua bảo hiểm cũng không thể nhanh như vậy được.

Vương Viễn lập tức có một loại cảm giác việc riêng tư bị nhòm ngó, trong lòng vô cùng khó chịu.

Lúc này, Phi Vân Đạp Tuyết cũng đã mượn được thuyền từ Đường Môn trở về, và tới thành Lạc Dương.

Hai người ngồi xe ngựa tới thượng kinh trước, sau đó ra biển từ bến cảng, dựa theo đánh dấu trên bản đồ, bọn họ một đường lái đến đảo Băng Hỏa ở phía đông bắc trong truyền thuyết.

Có Phi Vân Đạp Tuyết ở đây, nên lần này vận khí của Vương Viễn lại không tệ, một đường sóng yên biển lặng, không gặp phải sóng to gió lớn gì, chỉ có điều, con thuyền nhỏ này không có chức năng lưu trữ ngoại tuyến, chỉ hai gã đàn ông trên một con thuyền nhỏ, thực sự có chút nhàm chán.

Vương Viễn đột nhiên có hơi hối hận vì đã không dẫn Độc Cô Tiểu Linh theo.

Trong tay Độc Cô Tiểu Linh có rất nhiều cơ quan nhỏ hiếm có và kỳ quái, làm mấy cái cần câu chuyên nghiệp, rồi ngồi trên thuyền câu cá cũng có thể giết thời gian, không phải sao? Loại thú vui như câu cá này, người bình thường cũng không thể thường chơi.

Thuyền nhỏ lái hết một ngày một đêm, hai người Vương Viễn thậm chí còn ngủ trong trò chơi, sáng ngày thứ hai, khi mặt trời nhô lên từ phía chân trời, một hòn đảo nhỏ xa xa xuất hiện trước mặt hai người.

Vương Viễn liếc mắt nhìn bản đồ, đó chính là đảo Băng Hỏa trong truyền thuyết, trên hòn đảo này, cái khác không nói, nhưng chỉ riêng cái tên này thôi đã rất có hàm ý rồi, nghe nói cái tên này do Ân Tô Tô đặt, có trời biết đám đàn bà này đã trải qua chuyện gì trên đảo.

Vương Viễn điều chỉnh hướng thuyền, lái tàu tiếp tục lại gần đảo Băng Hỏa, ngay khi cách đảo Băng Hỏa còn mấy trăm mét nữa, đột nhiên một con thuyền to lớn xuất hiện trước mặt hắn.

Con thuyền đó dài bảy, tám mươi mét, cao hơn hai trượng, tuy thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu, nhưng so với con thuyền bé nhỏ này của Vương Viễn, không biết còn xa xỉ hơn bao nhiêu.

Lúc này, con thuyền đã cập bến, cánh buồm hạ xuống, trên đỉnh cột buồm treo một lá cờ, trên đó viết một chữ [Trần] cực to, xuống dưới nữa còn có một lá cờ nhỏ, hình vẽ trên đó lại là một đóa hoa hồng rực rỡ, thoạt nhìn vô cùng quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy Ngưu ca… không phải ngươi nói nơi này chỉ có một mình ngươi biết thôi sao?”

Phi Vân Đạp Tuyết nhìn thấy con thuyền lớn ở bên bờ biển, đột nhiên có hơi hoang mang. Bây giờ trong đầu hắn ta chỉ toàn là cầm Đồ Long Đao nổ ra tuyệt học, lúc này Đồ Long Đao bị người nhanh chân giành trước, thế này còn làm cái quần gì được nữa.

“Chuyện trong trò chơi, không ai nói chính xác được, lỡ như Trương Thúy Sơn là một tên miệng rộng thì sao?” Vương Viễn đáp.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Phi Vân Đạp Tuyết hỏi một cách dè dặt.

Chiếc thuyền này lớn như vậy, người trên đảo chắc chắn không ít, tuy rằng tu vi của Vương Viễn cao, nhưng hai tay khó địch bốn đấm, huống chi còn phải vừa giành đồ với người ta, vừa dẫn Tạ Tốn trở về nữa.

“Lên bờ trước đã rồi lại tính!” Vương Viễn đáp: “Đồ Long Đao cũng không phải thuộc về người nào đó, ai cũng có thể có được thần binh thiên hạ...”

“Ý ngươi là muốn cướp sao?” Phi Vân Đạp Tuyết hỏi.

“Ờm!” Vương Viễn gật đầu.

“Người ta không cho thì làm thế nào?”

“Giết luôn!” Vương Viễn đáp.

“Vậy bọn họ đông người thì phải làm sao?” Phi Vân Đạp Tuyết lại hỏi.

“Giết sạch luôn!” Vương Viễn nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Phi Vân Đạp Tuyết: “…”

Hay cho một người xuất gia, quả nhiên là lòng dạ từ bi.



Trong lúc nói chuyện, chiếc thuyền nhỏ của hai người Vương Viễn đã kề sát bờ đối diện với con thuyền lớn ở phía xa, một nhóm người tới trước đó dường như cũng không ngờ được còn có người khác cũng biết vị trí của đảo Băng Hỏa, cho nên cũng không sắp xếp hai hàng canh gác ở bên bờ, thật không chuyên nghiệp, quá kém tắm.

Đảo Băng Hỏa là một hòn đảo nhỏ, cũng chỉ lớn gần bằng một thôn xóm, nếu không phải trên đảo có những tảng lá lởm chởm kỳ quái, địa hình phức tạp, thì trên cơ bản liếc mắt một cái đã trông thấy hết, trên đảo còn có một con đường mòn ngoằn ngoèo thông thẳng vào trong đảo.

Bên bờ biển, hai người Vương Viễn một đường lặng lẽ bí mật đi men theo con đường nhỏ này, vòng tới vòng lui, hai người cũng tới trước một hang núi.

Lúc này, người chơi đứng đầy bên ngoài hang núi, những người chơi này đều mang trang bị Tinh Lượng, vẻ mặt hung hãn, không khó nhìn ra được người nào cũng đều là cao thủ tuyệt học môn phái, ở trước ngực bọn họ còn treo một huy hiệu với kiểu dáng một đóa hoa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận