Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 123: Hậu viện Thiếu Lâm tự

Phương trượng thật nhỏ nhen, cho ngươi thể diện mà ngươi lại không cần, vậy sao còn có thể có quả ngọt để ăn.

Sở dĩ Huyền Từ biết rõ Vương Viễn đã thó di vật nhưng lại không ép buộc, chủ yếu là vì hiện tại điểm hiệp nghĩa của Vương Viễn quá cao.

Thiếu Lâm tự được xưng là đứng đầu danh môn chính phái, thân là chưởng môn một phái, Huyền Từ vẫn cần mặt mũi, đương nhiên sẽ không công kích Vương Viễn. Cho nên với thân phận của Huyền Từ, hiển nhiên phải tìm một cái cớ nếu muốn chĩa mũi nhọn vào Vương Viễn.

Bây giờ cái cớ đã tìm được, và Vương Viễn cũng đã nhận nhiệm vụ rồi, chỉ cần Vương Viễn dám không nghe lời, Huyền Từ khó tránh khỏi sẽ trục xuất Vương Viễn ra khỏi sư môn, đến lúc đó, chẳng phải là giải quyết Vương Viễn tận gốc rồi sao.

Vương Viễn hiển nhiên không phải là loại người không biết thức thời.

Nếu không phải ở trong trò chơi, theo lý mà nói thì di vật vốn nên được giao cho Thiếu Lâm tự.

Lúc này, Huyền Bi không vạch trần hắn tại đây, đã là rất nể mặt Vương Viễn rồi, nếu đã cho bậc thềm mà còn muốn đưa đi, vậy rất dễ rớt khỏi bậc.

Chỉ có điều, điều kiện mà Huyền Từ đưa ra thật sự có hơi vô bổ, đi Tàng Kinh các xem sách đối với Vương Viễn mà nói, chính là một tấm séc vô dụng, chỉ có thể xem mà thôi, không có tác dụng thực sự.

Mình mang Huyền Tẫn Bảo Châu của đại lão từ xa về, dù thế nào cũng phải trả tiền lộ phí cho mình đi chứ.

"Thưa phương trượng đại sư."

Vương Viễn suy nghĩ một lát rồi nói: "Chắc hẳn ngài cũng biết ngộ tính của ta rồi đấy, ta không thể học được võ học nhập môn của Thiếu Lâm tự ta, ngài cho ta tự đi đến Tàng Kinh các đọc sách, đây không phải là lấy ta làm trò cười sao?"

Vương Viễn cũng không phải là đèn cạn dầu, câu nói này thoạt nhìn là đang gạt bỏ ý của Huyền Từ, nhưng thực ra ý tứ trong đó cũng rất rõ ràng.

Dù sao lão tử cũng không học được bao nhiêu võ thuật ở Thiếu Lâm tự ngươi, trục xuất khỏi sư môn cũng không phải là tổn thất gì lớn, ngươi không ra điều kiện gì đó làm ta hài lòng thì ta sẽ không giao đồ ra đâu.

"Ha ha ha!"

Nghe được lời nói của Vương Viễn, Huyền Từ cười nhạt.

Huyền Từ không sợ Vương Viễn mặc cả, chỉ sợ Vương Viễn mềm cứng đều không ăn, nếu Vương Viễn đã nói như vậy, đủ để chứng minh Vương Viễn có suy nghĩ giao di vật ra.

Vì thế Huyền Từ đã hứa: "Không hề gì, nếu không được võ học mà ngươi muốn học trong Tàng Kinh các, thì lão nạp sẽ đích thân truyền thụ một môn bảy mươi hai tuyệt kỹ võ học mà ngươi có thể học được, thế nào?"

"Chấp nhận!"

Vương Viễn nghe vậy, trực tiếp quyết định đồng ý.

Bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự uy chấn thiên hạ, điều tệ nhất đều là võ học Trung Cấp, Huyền Từ thân là phương trượng lại đích thân dạy tuyệt kỹ, hiển nhiên sẽ không quá tệ.

Tuy thuộc tính của Huyền Tẫn Bảo Châu này không tồi, nhưng suy cho cùng cũng chỉ có thể dùng để đổi tiền, Vương Viễn vừa bán Tịch Tà Kiếm Pháp, còn lừa được Hồng Hoa hội một khoản.

Nếu đã không thiếu tiền mặt, cũng không thiếu tiền trò chơi, thì dưới sự so sánh, vẫn là công pháp võ học quan trọng hơn.

Dù sao thì lời nói cá chết lưới rách đó của Vương Viễn cũng chỉ là làm màu mà thôi, Kim Cương Bất Hoại Thần Công còn đang treo trên người, làm sao Vương Viễn có thể dễ dàng đắc tội với phương trượng được.

Sau khi hai người đạt được nhận thức chung, nội dung phần thưởng của nhiệm vụ cũng đã thay đổi.

Lúc này, Vương Viễn mới hài lòng đi ra hỏi Đại Hùng bảo điện.

Tuy Huyền Tẫn Bảo Châu đang ở trong tay Vương Viễn, Huyền Từ cũng biết chuyện này, nhưng hai người đều hiểu ý không nói ra, nhưng quy trình thì vẫn phải thực hiện cho đúng chuẩn.

Nhìn bóng lưng Vương Viễn, Tuệ Luân khó hiểu hỏi: "Ta cảm thấy di vật của Huyền Bi sư thúc đang ở trong tay hắn, phương trượng, tại sao ngài còn muốn dung túng hắn."

"Người này không đơn giản!"

Huyền Từ nói lời khen ngợi với Tuệ Luân: "Không chỉ có dũng có mưu, biết nguyên tắc, biết tiến thoái, mà trước khi làm chuyện xấu còn biết lấp đầy điểm hiệp nghĩa, khiến mọi người không chỗ chỉ trích, tương lai chắc chắn là trụ cột vững chắc trong Thiếu Lâm tự ta, ta quyết định nhận hắn làm đệ tử."

"Nhưng... nhưng hắn mới cấp hai mươi thôi mà..." Tuệ Luân khó hiểu hỏi: "Không phải ngài đã nhiều năm không nhận đệ tử rồi sao?"

Huyền Từ khoát tay đáp: "Chuyện này có thể nói sau, trước cứ đợi hắn làm xong nhiệm vụ xuất sư rồi lại nói."

...

Ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, Vương Viễn tự mình đi dạo trong Thiếu Lâm tự.

Đừng thấy Vương Viễn là đệ tử Thiếu Lâm, nhưng Vương Viễn thật sự chưa từng đi dạo... Thân là đại phái đệ nhất thiên hạ, Thiếu Lâm tự có sản nghiệp cực lớn, các loại điện lớn điện nhỏ, không hề nhỏ hơn hoàng cung Đoàn gia, trong chùa đi đến đâu cũng đầy hòa thượng đi qua đi lại, còn náo nhiệt hơn hoàng cung vài phần.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Vương Viễn lại dạo đến hậu viện của Thiếu Lâm tự.

Hậu viện là bộ phận hậu cần của Thiếu Lâm, là nơi chủ yếu là làm một vài việc như chẻ củi, nấu nước, nấu cơm....

"Trọng địa hậu cần! Không phải tạp vụ cấm vào!"

Vương Viễn vừa muốn bước vào hậu viện để xem thử, thì đột nhiên một giọng nói cọc cằn vang đến trước mặt Vương Viễn.

Vương Viễn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một Hỏa Công Đầu Đà có gương mặt hung ác đang nhìn mình một cách dữ tợn.

Không cho vào thì Vương Viễn cũng có thể hiểu được, đây là chỗ để nấu cơm, lỡ như có người tới đây hạ độc thì sao.

Làm không tốt thì thì Thiếu Lâm tự sẽ diệt môn mất...

Đương nhiên, Vương Viễn cũng không phải nhóm tạp vụ, chỉ thấy Vương Viễn lôi ra một cái lệnh bài, quơ quơ trước mặt Hỏa Công Đầu Đà rồi nói: "Nhìn nè!"

"Thủ dụ của phương trượng!"

Nhìn thấy lệnh bài trong tay Vương Viễn, sắc mặt của Hòa Công Đầu Đà đó thay đổi, vội vàng đổi một vẻ mặt khác và nói: "Mời ngài vào, mời ngài vào..."

Một NPC nhỏ mà cũng có thể làm giống thật như vậy, công ty Long Đằng thật sự đã phải suy nghĩ rất nhiều.

Đến hậu viện, thì hậu viện trống không, cũng không có tăng nhân nào khác, ở chỗ góc tường là một đống củi vừa mới chẻ nằm ngổn ngang .

"Ế?"

Ánh mắt của Vương Viễn rơi lên đống củi kia, lập tức có chút kỳ quái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận