Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1535: Thạch Công

“Ta đây mới là từ bi thật sự.” Nghĩ đến đây, Vương Viễn còn không quên khen mình một câu.

“Nhưng bây giờ ta không có tiền, phải làm sao đây?” Yên Vô Vân ngại ngùng hỏi.

“Cái này không sợ…” Vương Viễn phất tay, đáp: “Các ngươi giao nhiệm vụ thì có tiền chứ sao, ta không gấp.”

“Vậy được! Có thể kết bạn không?” Yên Vô Vân hỏi.

“Ngưu Đại Xuân!” Vương Viễn nở nụ cười, báo tên của mình.

“Ặc!”

Nghe thấy ba chữ Ngưu Đại Xuân này, ba người Yên Vô Vân chấn động cả người, đều lùi về sau vài mét theo bản năng, chỉ vào Vương Viễn với vẻ sợ hãi: “Ngươi… ngươi chính là Ngưu Đại Xuân?”

Có thể phi thăng tới tiên linh giới, rất dễ nhận thấy mấy người Yên Vô Vân cũng là người chơi cũ, ác danh của Vương Viễn hiển nhiên cũng như sấm dậy bên tai bọn họ.

Phần tử cặn bã trong giang hồ Ngưu Đại Xuân, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, sau này còn bị Thiếu Lâm tự trục xuất khỏi sư môn, dẫn thiên kiếp tới hại chết hơn mười nghìn người chơi tế mạng cho mình, lại còn chạy đến Ngưng Bích Nhai thả U Tuyền Lão Tổ ra.

Từ khi trong giang hồ có cái tên của Ngưu Đại Xuân cho tới nay, mỗi lần người này ra tay đều là đại sự kinh thiên động địa, hơn nữa lần nào cũng khiến giang hồ gà chó không yên, đặc biệt là sự tích dùng sức của bản thân dẹp yên Mộ Dung thế gia, đến giờ còn được người thuật lại trên diễn đàn.

Bị đám người chơi gọi là yêu tăng trăm nghìn năm khó gặp một lần ở Thiếu Lâm tự, hành tẩu trong giang hồ nhìn thấy hắn chẳng khác nào gặp phải ôn thần.

Không ngờ tên hòa thượng trước mặt lại chính là đại ác nhân trong truyền thuyết – Ngưu Đại Xuân.

Tâm trạng lúc này của đám người Yên Vô Vân, còn nặng nề hơn cả suýt chút nữa bị Mao Thái diệt cả đoàn vừa rồi.

Đây chính là vừa ra khỏi hang sói lại tiến vào miệng hổ.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như Ngưu Đại Xuân này cũng không đáng sợ như trên diễn đàn nói, ít nhất vẫn còn rất nói đạo lý.

“Sao thế? Không được sao?” Vương Viễn vô cùng bất mãn với phản ứng của mấy người này.

Lão tử khiêm tốn nho nhã và chính trực, mà các ngươi lại có thái độ gì đây, vẫn là siêu độ cho các ngươi thì tốt hơn.

“Không… không có gì…”

Yên Vô Vân đáp với vẻ nơm nớp lo sợ: “Chỉ cảm thấy ngươi không giống với trên diễn đàn nói… ngươi cũng không như vậy…”

Nói đến đây, Yên Vô Vân vội vàng ngậm miệng lại, chỉ sợ nói sai.

“Không xấu như vậy đúng không?” Vương Viễn cũng rất tự mình biết mình.

“Ừm ừm ừm!” Ba người liên tục gật đầu.

“Chuyện trên mạng, ngươi còn coi là thật à! Muốn bôi nhọ một người khó lắm sao?” Vương Viễn nói với vẻ cạn lời.

“Vậy sao ngươi không giải thích một chút?” Yên Vô Vân nghe được lời này, đột nhiên cảm thấy Vương Viễn là một người rất thành thật, cũng không đáng sợ như thế.

“Giải thích?” Vương Viễn cười đáp: “Có ích sao? Còn nữa, quả thực ta cũng đã từng làm không ít chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?”

“Đúng đó!” Vương Viễn đáp: “Mấy chuyện như tiêu diệt Mộ Dung thế gia này, không tính là chuyện tốt sao?”

Tất cả mọi người: “…”

Sau khi làm xong nhiệm vụ và chia tay mấy người Yên Vô Vân, Vương Viễn lái phi kiếm về đến thôn Ngọa Ngưu.

Hắn đi tới trước mặt người lùn đó một cách nghênh ngang, thuận tay ném cái bọc đựng đầu của Mao Thái qua. Người lùn đó cũng chẳng thèm nhìn cái bọc lấy một cái, thuận tay chỉ một cái, cái bọc đã hóa thành tro tàn.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Chỉ Dẫn Khỏi Sai Lầm], điểm tu vi +5000.]

“Vù!” Một tia sáng vàng tỏa ra, tu vi của Vương Viễn tăng lên Luyện Khí tầng tám.

“Tiền bối, vẫn mời ngươi chỉ dạy một chút.” Vương Viễn nhìn thấy thủ đoạn này của người lùn, lập tức xông tới hành lễ với lão một cách cung kích.

“Khà khà!”

Người lùn cười khà khà: “Bây giờ còn gọi ta là tiền bối sao?”

“Vậy ta nên gọi ngươi là… sư phụ?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Tốt tốt tốt! Ta sẽ nhận một đệ tử không nên thân này như ngươi…” Người lùn cười khà khà, đáp.

“Này… Ta cũng chưa nói bái ngươi làm thầy mà.” Vương Viễn kinh hãi, sao còn có thể như vậy được?

Tuy rằng người lùn này trông có vẻ có tu vi không yếu, nhưng Vương Viễn vẫn có lòng khát khao đối với tiên môn, nhưng ai biết vậy mà người này lại khốn nạn như vậy, được đằng chân lân đằng đầu.

“Hừ!” Người lùn đáp: “Không biết có bao nhiêu người muốn bái ta làm thầy mà ta còn không nhìn trúng, ngươi lại còn dám do dự?”

“Không phải… ta cũng không biết ngươi là ai mà, họ gì còn không biết, sao mà bái thầy đây?” Vương Viễn đáp, đến bây giờ hắn còn không biết người lùn này tên gì, cũng không thể gọi y là người lùn được, như thế quá bất kính.

“Ha ha ha!”

Người lùn cười đáp: “Ta vốn không họ, tên gì cũng không quan trọng, nếu ngươi đã hỏi ta, vậy sau này cứ gọi ta là Thạch Công đi.”

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn trở thành đệ tử môn hạ của Thạch Công.]

“Ta…” Vương Viễn không hề bằng lòng một chút nào khi nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống.

Đây đều là cái quỷ gì đâu, mình nhận nhiệm vụ là vì muốn Thạch Công giúp mình luyện hóa nguyên thần của Huyết Ma, sau đó bái vào tiên môn. Kết quả người này lại cưỡng chế thu nhận mình làm đệ tử, thế này cũng ngang ngược quá rồi.

“Có thể mạo muội hỏi một chút được không, ngươi trốn ở nơi này chính là để hại ta sao?” Vương Viễn không nhịn được mà hỏi.

“Ngu xuẩn!”

Thạch Công đáp: “Lão phu ở đây là để đợi người hữu duyên, rất dễ nhận thấy ngươi chính là người hữu duyên đó.”

Thạch Công không đáp lời còn có chút phong phạm của cao nhân, lúc này vừa nói chuyện, cái khí chất đáng khinh đó cực giống như tên lừa đảo, chỉ thiếu cầm thêm mấy quyển sách rồi nói với Vương Viễn: “Bạn nhỏ, ta thấy ngươi có căn cốt tuyệt vời…”

“Vậy chúng ta là môn phái gì?” Vương Viễn lại hỏi.

Bái sư thì Vương Viễn cũng chịu rồi, chuyện đã là gạo nấu thành cơm không thể thay đổi được, nhưng tóm lại cũng phải có một tiên môn pháp mạch đúng không, bằng không ra ngoài hành tẩu giang hồ, người ta nói sư phụ mình là Trường Mi chân nhân của phái Nga Mi, người kia thì nói sư phụ mình là Bạch Mi lão tổ của Phạm Thiên Tông, còn mình đến ngay cả môn phái cũng không có, chẳng phải là khá mất mặt hay sao.

“Môn phái?” Thạch Công nở nụ cười, đáp: “Không có môn phái… nếu như ngươi muốn có môn phái, có thể tự mình tạo dựng môn phái.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận