Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1487: Bị bao vây

PK sẽ có tiêu hao, mà tiêu hao sẽ có người tiêu tiền... Vừa có thể hâm nóng bầu không khí trong trò chơi, lại kiếm được một khoản tiền... hề hề... vô cùng hoàn mỹ!

Nghĩ đến đây, Bạch Hạc Lưỡng Sí vỡ lẽ. Vương Viễn thông minh sáng suốt như vậy, khẳng định so với ai khác đều muốn ném ngọc tỷ đi cho lẹ, dĩ nhiên sẽ không lừa mình, xem ra ngọc tỷ này không giao dịch được thật.

“Ngưu ca nói đúng! Vậy thì khó rồi đây! Ta còn muốn chia cho ngươi chút ít mà!” Bạch Hạc Lưỡng Sí nói: “Ngưu ca, có cách gì giúp lấy được ngọc tỷ mà không hề hấn gì hay không? Ngươi cẩn thận đừng để bang khác tóm được đấy!”

“Chắc chắn là không rồi!” Vương Viễn đáp lại chắc nịch.

Mẹ nó, ngọc tỷ mà rớt ra thì mình không chừng phải chết mấy lần rồi. Trên người Vương Viễn ngoại trừ công pháp “Kim Cương Bất Hoại Thần Công” thì tất cả đã luyện thành toàn bộ, chết một lần tụt một cảnh giới nên khẳng định không thể để ngọc tỷ này rơi vào tay người khác.

...

Trong thời gian tán gẫu với Bạch Hạc Lưỡng Sí, khung tin nhắn của Vương Viễn gần như quá tải.

Đó đều là tin nhắn từ các đại lão bang phái, hoặc là tin của bạn tốt.

Có uy hiếp, có lợi dụng,... còn có mắng chửi, người sau so với người trước còn kích động hơn.

Thương Khung Thần Cái bên phía Hồng Hoa Hội thậm chí còn phái Mộ Dung Song ra dụ dỗ Vương Viễn, nói gì mà chỉ cần giao ngọc tỷ truyền kỳ ra sẽ bằng lòng làm bạn gái của hắn.

Mộ Dung Song bị Vương Viễn sờ ngực một lần đã cho rằng hắn có ý với mình, rốt cuộc trong đầu chứa gì vậy?

Bên phía sơn môn Thiểu Lâm tự thì từ thông báo đầu tiên vang lên đã bị người chơi Mộ Dung thế gia canh phòng nghiêm ngặt, đứng vây kín trước cửa.

Lúc này tọa độ ngọc tỷ truyền quốc lộ ra, người chơi dưới núi Thiếu Lâm tự không ngừng xông lên...

Chung quy đây cũng là trong trò chơi, người chơi có dịch trạm truyền tống, chỉ cần có tọa độ thì đuổi giết một người rất dễ dàng.

Từ trên núi cao nhìn xuống, người người chen chúc tấp nập.

Hàng tốp cao thủ đứng chặn vòng ngoài dịch trạm, trên người có ánh sáng lưu chuyển, hiển nhiên đều đã phi thăng.

Vương Viễn liếc mắt nhìn lại sơn môn Thiếu Lâm tự.

Nếu Huyền Từ còn ở đây, Vương Viễn chỉ cần trở về núi, Thiếu Lâm tự sẽ che chở cho hắn.

Giờ thì ngược lại, Vương Viễn thành một đứa trẻ mất sư phụ, Phương Chứng chắc chắn sẽ không vì một mình hắn và đắc tội cao thủ toàn thiên hạ.

Dẫu sao việc xảy ra trước đó là một chuyện, chỉ cần Vương Viễn không ra khỏi cừa, ai nấy đều vui vẻ, nhưng chuyện sau đó lại khác... Ngươi gặp rắc rối thì đừng ở lại gây phiền phức cho sư môn.

Huống chi người chơi trong Thiếu Lâm tự không ít, ngọc tỷ truyền quốc quá cám dỗ, ai mà chống lại được chứ?

Không chừng Vương Viễn vừa quay đầu chui vào sư môn đã bị hòa thượng Thiếu Lâm tự đợi trong đó tóm rồi.

“Giết Ngưu Đại Xuân! Cướp lấy ngọc tỷ truyền quốc!”

Ngay lúc Vương Viễn đang đắn đo không biết nên làm sao cho phải, chẳng biết là ai lớn tiếng rống lên, sau đó bắn một mũi tên về phía hắn.

Vốn mọi người còn kiêng kỵ thực lực của Vương Viễn, không dám thành người đầu tiên xông lên chịu chết, lúc này có người khơi mào, tên đã rời nỏ, trở thành hiệu lệnh thúc giục toàn trường, mọi người nghe lệnh, xách binh khí lên xông thẳng về phía Vương Viễn.

Trò “Đại Võ Tiên” này đến cũng lạ, rất nhiều người chơi không xác định rõ vị trí của mình, nhất là đám đệ tử phái Hoa Sơn.

Rõ ràng máu giấy lại cứ thích lăng xăng xông lên đầu tiên, chạy còn nhanh hơn cả ký giả săn tin.

Thiên kiếp của Vương Viễn sắp tới, vốn không muốn tăng nhiều sát nghiệt nhưng bây giờ không còn đường lui nữa rồi, chẳng thể làm gì khác hơn là diệt những người có ý đồ với mình! May Vương Viễn cầm bùa hộ mệnh Thiên Quan, giết người không giảm điểm hiệp nghĩa, nếu không nhiều người cùng xông lên như vậy, hắn sợ giá trị hiệp nghĩa của mình tụt dốc không phanh mất.

Hắn là Hiệp Thánh Phật Môn đấy, uy lực của Hàng Long Thập Bát Chưởng mạnh đến đâu đều nhờ hết vào điểm hiệp nghĩa cả.



Đệ tử phái Hoa Sơn là kiếm tu, sau khi phi thăng, nhấc kiếm nhảy lên một cái là có thể bay tới bay lui thỏa thích.

Thoáng chốc kiếm khí ngất trời như hào quang kéo dài vạn dặm, phóng thẳng về phía Vương Viễn.

Người chơi sau khi phi thăng thực lực tăng lên cực nhanh, ai nấy đều có thực lực chưởng môn cấp 120 đổ lên. Hoa Sơn là phái có lượng sát thương đầu ra lớn nhất trong các môn phái lớn, nay nhiều người như vậy đồng thời ra tay, Vương Viễn dĩ nhiên không dám dùng thân mình chống cự.

“Hây da…!”

Không đợi kiếm khí chạm vào người, Vương Viễn chợt quát một tiếng, sử dụng [Di Hình Hoán Ảnh] tránh thoát kiếm khí ngang dọc, nhoáng lên cái đã vọt vào giữa đám người.

Người chơi vây công Vương Viễn tuy nhiều nhưng vẫn có điểm sơ hở.

Ví dụ như, những người chơi Thiếu Lâm tự xông lên đầu tiên đều là đám lâu la trong giang hồ, không bang không phái, thậm chí không có đội ngũ, hai bên cũng không quen biết lẫn nhau, mục đích của bọn họ chỉ là tới cướp đầu người mà thôi.

Những người này không tổ chức không kỷ luật, càng đông càng loạn, hiện tại Vương Viễn nằm trong vòng vây của bọn họ, trở thành mục tiêu quá rõ ràng.

Nhưng hắn vừa nhảy vào, đám đông lập tức rối loạn.

Không quen biết thì sẽ không hợp thành đội và thành đoàn, không được đoàn đội bảo vệ, tức là tất cả những người chơi dưới đây tuy là kẻ thù chung của Vương Viễn nhưng cũng đồng thời là kẻ thù của nhau, khẽ ném tí kiếm khí thôi không biết chừng lại chém chúng ai đó.

Bất kể là ai bị công kích, chắc chắn sẽ không có người nhẫn nhịn cho xong việc, đến lúc đó vừa lao vào đánh nhau thì kiểu gì cũng hỗn loạn.



“Vèo vèo vèo… (Đoạn này đã lược bớt n chữ vèo)”

Theo Vương Viễn thoát ẩn thoát hiện trốn khỏi vòng vây, kiếm khí như mưa đạn rào rào đổ xuống, tường sơn môn Thiếu Lâm chịu đợt công kích của đệ tử phái Hoa Sơn mà sụp đổ tả tơi.

Tăng nhân canh phòng Thiếu Lâm tự cũng hết cách.

“Uỳnh!”

Cùng lúc đó, Vương Viễn đáp xuống đất, đạp một phát giết chết mấy người, Đấu Chiến trong tay đón gió nhoáng lên, phóng to ra dài hơn một trượng, bề dày to bằng cái bát ăn cơm.

Vương Viễn dồn sức, quăng vũ khí mới xuất hiện đi.

“Keng keng keng keng!”

Người chơi tới bao vây và cả những kẻ cầm binh khí đều bị Vương Viễn đánh cho tan tác, thi thể cầm theo binh khí bị đánh bay ra ngoài, xô loạn những người xung quanh thành một đống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận