Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 109: Đều là mua bán

"Ngươi có nhiệm vụ à?" Bôi Mạc Đình kéo danh sách nhiệm vụ ra nhìn, sau đó hỏi Vương Viễn.

"Không có!"

Vương Viễn lắc đầu.

"Con bà nó!" Bôi Mạc Đình nghe vậy bực tức nói: "Ngươi có bệnh à! Ngươi không có nhiệm vụ thì cướp đứa bé của Diệp Nhị Nương làm gì?"

Bôi Mạc Đình mặc đồ đỏ từ trên xuống dưới, ôm một đứa con nít mập mạp, lải nhải bên cạnh Vương Viễn cực kỳ giống một người vợ đang oán trách chồng.

Lúc đầu nếu Vương Viễn không nảy ra ý định cướp đứa bé thì hai người chỉ cần chạy thẳng là thoát, bây giờ thì tốt rồi, vứt bỏ không được mà mang theo cũng không xong.

"Hì hì!"

Vương Viễn cười cười, đi tới trêu chọc đứa bé trong ngực Bôi Mạc Đình, nói: "Mặc dù chúng ta không có nhiệm vụ, nhưng chúng ta có vật phẩm nhiệm vụ."

"Vật phẩm nhiệm vụ? Ý của ngươi là gì?"

Lấy sự hiểu biết của Bôi Mạc Đình đối với Vương Viễn, chỉ cần Vương Viễn xuất hiện bộ dáng này khẳng định là hắn lại muốn làm chuyện xấu.

"Không có ý gì!"

Vương Viễn nói: "Có nhiệm vụ thì chúng ta phải làm, không có nhiệm vụ thì chúng ta cướp nhiệm vụ để làm, nếu không được thì chúng ta có thể bán đứa bé này cho đám người của Ngũ Độc giáo mà!"

"Ta..."

Nghe được lời của Vương Viễn, Bôi Mạc Đình suýt nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài.

Ý tứ trong lời nói của Vương Viễn rất rõ ràng, hắn chuẩn bị ôm đứa bé đi trả nhiệm vụ để lấy phần thưởng, hành động tiêu biểu cho việc mình cướp nhiệm vụ của người khác để làm.

Càng làm cho Bôi Mạc Đình sụp đổ là tên này lại còn muốn bán đứa bé, ý tưởng này khiến Bôi Mạc Đình không thể không khâm phục bộ não của Vương Viễn.

Từ khi biết Vương Viễn tới nay, Bôi Mạc Đình chỉ thấy phong cách làm việc của hắn càng ngày càng không đoán trước được.

Bán vật phẩm nhiệm vụ là một chuyện rất bình thường trong trò chơi, nhưng là đứa bé này là một người sống sờ sờ, nếu mang bán không phải là hành động buôn người sao?

Là người của xã hội văn minh, Bôi Mạc Đình không dám suy nghĩ thêm nữa.

Từ phóng hỏa đốt núi đến buôn người, còn có chuyện gì hoà thượng này không dám làm sao? Hiện tại, Bôi Mạc Đình đã bắt đầu nghi ngờ Vương Viễn ở ngoài đời có phải là một tên tội phạm vừa mới được ra tù hay không.

"Bán thì thôi bỏ đi, chúng ta trả nhiệm vụ ở đâu bây giờ?"

Mặc dù mọi người đang ở trong trò chơi, thế nhưng game Đại Võ Tiên lại mô phỏng hoàn toàn thế giới thực, có thể nói là một thế giới thứ hai, vì vậy Bôi Mạc Đình vẫn có chút không đồng ý với hành động bán đứa bé đi, y nghiêng về phương án mang đứa bé đi trả nhiệm vụ.

Cho dù nhiệm vụ này không có phần thưởng thì ít nhất khi trả con lại cho người ta còn có thể nhận được một ít điểm hiệp nghĩa, Bôi Mạc Đình có một chấp niệm vô hình đối với điểm hiệp nghĩa.

"Nếu đứa nhỏ này là "Vật phẩm nhiệm vụ” thì chắc nó sẽ có thuộc tính."

Vương Viễn suy nghĩ, tiện tay thi triển thuật thăm dò với đứa bé.

Tả Sơn Sơn

Cấp: 1

Khí huyết: 100

Nội lực: 0

Giới thiệu bối cảnh: Con trai duy nhất của Tả Tử Mục thuộc Vô Lượng Kiếm Phái.

"Vô Lượng Kiếm Phái! Con mẹ nó!"

Thấy thông tin của Tả Sơn Sơn, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đồng thời sụp đổ.

Vô Lượng Kiếm Phái là một môn phái nhỏ ở Nam Hoang, nằm ở Kiếm Hồ Cung, Vô Lượng Sơn.

Ngọn núi Vô Lượng kia tuy vẫn thuộc thành Đại Lý nhưng lại cách thành Đại Lý một khoảng rất xa.

Mọi thông tin dữ liệu của game Đại Võ Tiên đều được mô phỏng từ thế giới thực, kể cả bản đồ cũng được làm với tỉ lệ một một... Vì vậy nếu người chơi muốn đi xa thì họ chỉ có thể dựa vào xe ngựa truyền tống.

Diệp Nhị Nương vẫn đang ở trong thành, hai người Vương Viễn không dám đi vào, hiện nay hai người đều có nhiệm vụ đặc biệt, cho dù có xe ngựa cũng không thể truyền tống đến đúng địa điểm được, đi bộ thì không biết phải đi tới năm tháng nào. Xem ra chỉ có thể bán đứa bé cho đám người của Ngũ Độc Giáo.

Vương Viễn tiện tay mở cửa sổ hảo hữu ra, nhập tên của Sa Nhân Úy vào.

Lúc này nhóm người Sa Nhân Úy vừa bị Diệp Nhị Nương với mười thành công lực đánh về điểm hồi sinh, lửa giận trong bụng vẫn đang cháy rất to.

Mẹ nó, mang người đi tìm đứa bé, kết quả người của mình chết hết, đứa bé thì bị người khác cướp mất, cảm xúc của Sa Nhân Úy có thể hiểu được một cách rất dễ dàng.

Ngay khi Sa Nhân Úy đang bực tức không có chỗ để trút giận thì đột nhiên cửa sổ hảo hữu loé lên, một lời mời kết bạn xuất hiện.

[Hệ thống nhắc nhở: Ngưu Đại Xuân gửi lời mời kết bạn cho bạn. Tin nhắn: Có muốn đứa bé không?]

"Quảng cáo phát triển tới mức vào trong trò chơi rồi?"

"Ồ, khoan đã, đây là tên vừa cướp đứa bé."

Thấy tin nhắn của Vương Viễn, Sa Nhân Úy sửng sốt một chút, sau đó vội vàng chấp nhận lời mời kết bạn.

"Người anh em, ngươi đang ở đâu?"

Sau khi kết bạn với Vương Viễn, lửa giận của Sa Nhân Úy bị tưới tắt gần hết. Lúc đầu cứ tưởng đối phương là một người cướp nhiệm vụ, cuối cùng lại nhận ra người ta đang giúp mình, đây hoàn toàn là hai loại cảm xúc khác nhau.

"Bên ngoài thành Đại Lý, Diệp Nhị Nương đi chưa?" Vương Viễn hỏi.

"Đi rồi! Đứa bé đâu?" Sa Nhân Úy hỏi lại.

"Đang ở chỗ ta!"

"Thật sự rất cảm ơn các ngươi, nếu như không có các ngươi thì bọn ta chắc chắn không thể giành được đứa nhỏ này." Xác nhận đứa bé đang ở chỗ Vương Viễn, Sa Nhân Úy vội vàng cám ơn.

"Hì hì, không cần cám ơn!" Vương Viễn trả lời.

"Cho ta xin toạ độ của ngươi, ta chạy sang đón đứa bé ngay lập tức!"

Sa Nhân Úy còn tưởng rằng Vương Viễn đang khách sáo với mình, gã liền đi thẳng vào vấn đề.

"Ha ha!"

Nhưng gã vừa nói xong, tin nhắn của Vương Viễn lại gửi tới: "Hình như ngươi không hiểu ý của ta, ta nói không cần cám ơn không phải là lời khách sáo."

"Vậy ngươi có ý gì?" Sa Nhân Úy nghe vậy sửng sốt, hoàn toàn không biết Vương Viễn muốn nói gì.

Vương Viễn giải thích: "Lấy tiền của người giúp người làm việc, đều là mua bán mà thôi, không có cám ơn với không cám ơn."

"Ngươi muốn đòi tiền của ta?" Lửa giận vừa tiêu mất của Sa Nhân Úy lại một lần nữa bùng lên.

Vốn tưởng mình gặp được một người tốt rút đao tương trợ, ai ngờ đụng phải tên tiểu nhân thừa dịp cháy nhà đi hôi của, đây cũng là hai loại cảm xúc khác nhau...

Bạn cần đăng nhập để bình luận