Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 660: Vô liêm sỉ

Tu vi nội công của lão hòa thượng Không Trí cực cao, nói một hồi xen lẫn cả nội lực, làm màng nhĩ của mọi người ở đây vang lên ong ong.

Nhân sĩ các phái trong điện thấy Thiếu Lâm tự dẫn đầu cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy, phái Võ Đang há có thể lấy mạnh hiếp yếu? Trương ngũ hiệp, ngươi mau khai ra tung tích của Tạ Tốn!"

"Hừ hừ!"

Vương Viễn nghe vậy cười lạnh bảo: "Nếu bảo đao Đồ Long không ở trong tay Tạ Tốn, đại sư vẫn nóng lòng tra bằng được tung tích của y sao?"

"Làm càn!"

Vương Viễn vừa dứt lời, Không Trí đã giận tím mặt, tiện tay đập một chưởng xuống mặt bàn, “rắc” một phát, bốn chân bàn đều gãy lìa, vụn gỗ bay tán loạn phía trên mặt, sau đó cả chiếc bàn lập tức vỡ nát. Một chưởng này đúng là có uy lực kinh người.

Chung quy Vương Viễn biết bản thân mình đến đây để làm gì nên hiển nhiên đã nhìn thấu mục đích của ba hòa thượng đời chữ Không này, lời hắn mới nói kia có thể coi là đã đâm trúng điểm yếu của bọn họ.

Lên giọng tô vẽ bản thân thành cao thượng lắm đấy, nhưng kỳ thực chẳng phải đều vì lòng tham, mơ ước đến bảo vật hay sao?

Không Văn ngấp nghé chức chưởng môn của phái Thiếu Lâm mấy chục năm rồi, thế nhưng chưởng môn đời tiếp theo lại được quyết định giao cho Phương Chứng đại sư, ý nghĩa của Đồ Long Đao đối với lão không đơn giản chỉ là một thanh đao mà thôi.

Giờ Vương Viễn rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Huyền Từ có uy vọng lớn như vậy, mà còn muốn mình nhúng tay vào mấy chuyện xấu xa này. Ở một số thời điểm, áp lực không chỉ đến từ bên ngoài, mà áp lực bên trong mới là đáng sợ nhất.

"Ha ha!"

Vương Viễn cười mà không nói.

Đám người trong đại điện liếc mắt nhìn Vương Viễn rồi lại quay sang Không Trí, không ai tính lên tiếng góp ý bậy bạ.

Thiếu Lâm và Võ Đang là những thành phần mà bọn họ không chọc nổi.

Bấy giờ Không Trí lên tiếng: "Cho dù người khác có nói như thế nào, thù của sư huynh Không Kiến không thể không báo! Nếu Trương Ngũ Hiệp biết Tạ Tốn ẩn náu ở đâu thì hôm nay nhất định phải nói ra!"

Nói đến đây, lão lại bảo: "Bọn ta từng nghe nói võ công của Trương chân nhân có nguồn gốc từ Thiếu Lâm. Trong chốn võ lâm này mà nói, công phu của Trương chân nhân đúng là hậu sinh khả úy, ba lão tăng bọn ta ngưỡng mộ đã lâu, nhưng không biết những lời lưu truyền đó có phải nói quá hay không? Hôm nay bọn ta đứng trước mặt anh hùng thiên hạ, cả gan mời Trương chân nhân chỉ giáo."

"Chuyện này..."

Không Trí vừa dứt, đại điện lập tức xôn xao cả lên.

Khá lắm, lão hòa thượng Không Trí này rõ ràng muốn đối đầu với Trương Tam Phong đây mà!

Trương Tam Phong thành danh cũng ngót nghét bảy mươi năm, những người năm đó từng động tay động chân với lão đều bị giết sạch, chẳng còn một mống sống đến giờ. Võ công của lão luyện thành như thế nào là do đủ loại truyền thuyết thần kỳ lưu truyền trong giới võ lâm mà thôi, ngoại trừ bảy đệ tử thân truyền của lão ra thì chẳng có ai được tận mắt chứng kiến.

Song mấy người Tống Viễn Kiều được xưng là Thất Hiệp Võ Đang uy chấn thiên hạ, đồ đệ đã như thế, bản lĩnh của sư phụ ra sao không cần phải giải thích nhiều. Những người không thuộc hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang nghe thấy Không Trí ngang nhiên khiêu chiến Trương Tam Phong thì phấn chấn không thôi. Bọn họ thầm nghĩ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến cao thủ đệ nhất đương thời biểu hiện võ công, chuyến này đi đúng là không uổng công vô ích.

Mọi người đồng loạt liếc mắt dòm chừng vẻ mặt của Trương Tam Phong, coi xem lão có nhận lời khiêu chiến hay không, tiếc rằng chỉ thấy lão mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Vương Viễn nhịn không được lẩm bẩm: "Không Trí à Không Trí, người lão y như tên, chẳng có tí thông minh nào cả!"

Không Trí nghe vậy sầm cả mặt, vội vàng sửa lại: "Trương chân nhân võ công cái thế, vô địch thiên hạ, ba lão tăng Thiếu Lâm bọn ta dĩ nhiên không phải là đối thủ của chân nhân rồi. Nhưng khổ nỗi hoàn cảnh đưa đẩy, tạo thành gút mắc giữa hai phái ta, nếu không dựa vào võ công để bên định cao thấp thì kiểu gì cũng nan giải. Ba sư huynh đệ ta không biết tự lượng sức mình, muốn liên thủ mời Trương chân nhân chỉ giáo. Chân nhân có vai vế lớn hơn ba chúng ta, nếu một đối một thì chẳng phải quá bất kính với ngài đó sao."

"Phụt!"

Vương Viễn nghe Không Trí biện bạch như vậy thì nhịn không được phụt cười.

Có thể thấy, Thiếu Lâm tự mặt dạn mày dày là từ đời ông cha truyền lại. Lời giải thích của Không Trí còn vô liêm sỉ hơn cả lời Vương Viễn nói trước đó. Lão này muốn ba đấu một còn làm bộ tôn kính Trương Tam Phong, hành vi không biết xấu hổ như vậy khiến Vương Viễn bái phục vô cùng. Đúng là cao tăng đời chữ Không của Thiếu Lâm, hắn phục sát đất!

"Hì hì!"

Du Liên Châu vừa định nói gì đó, Vương Viễn đã đột nhiên cười khì bảo: "Ba vị đại sư nói vậy sai rồi, hôm nay là sinh thần một trăm tuổi của Trương chân nhân, nếu ngài động tay động chân với Thiếu Lâm tự còn ra thể thống gì nữa?"

"Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!" Du Liên Châu nghe vậy hơi sửng sốt, sờ sờ cằm, gật gù ra vẻ hài lòng. Lời Vương Viễn mới nói vừa khéo đúng ý Du Liên Châu. Chư hiệp Võ Đang thấy hòa thượng này lại đứng ra giải vây cho Trương Tam Phong thì càng nhìn càng thấy hắn vừa mắt.

"Sợ à?" Đạo Vô Hưu cười lạnh hỏi.

"Nếu không dám ứng chiến thì mau nói chỗ ẩn náu của Tạ Tốn ra!" Không Trí đứng bên cạnh hùa theo.

"A di đà phật!"

Vương Viễn lại tiếp tục làm màu: "Gia sư Huyền Từ đại sư được công nhận là minh chủ của võ lâm chính đạo, ngài bảo tiểu tăng tới đây giải vây, tiểu tăng tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Thôi được rồi, các vị quy hết tất cả tranh chấp lên người tiểu tăng đi."

Nói đến đây, Vương Viễn quay người sang hỏi đám người Trương Tam Phong: "Tiểu tăng không chống đỡ nổi, Trương chân nhân lại ra tay, không biết ý các vị thế nào?"

"Vậy làm phiền Ngưu đại sư!" Trương Tam Phong chắp tay với Vương Viễn, tỏ vẻ đồng ý.

"Tiểu tử giỏi lắm! Chính miệng ngươi đã nói đấy nhé!"

Không Tính là một lão nóng nảy, thấy Vương Viễn ăn cây táo rào cây sung muốn ra mặt giúp đỡ cho Võ Đang thì tiến lên phía trước định đơn đấu một trận với hắn.

"…"

Vương Viễn quan sát cả người Không Tính một lượt rồi cười tủm tỉm bảo: "Tu vi của Không Tính thần tăng ta có biết, có điều Thiếu Lâm tự chúng ta là môn phái coi trọng mặt mũi, sao có thể lấy lớn hiếp nhỏ được?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận