Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 179: Nhà khoa học! Trâu bò!

Bơi lội không phải kỹ năng trong trò chơi, có biết bơi hay không thì phải xem bản thân người chơi đó, ví dụ loại người phương Bắc như Vương Viễn chính là vịt trên cạn, không biết bơi.

Tuy rằng, người chơi cũng có thể lặn xuống nước, nhưng đi dưới nước với khoảng cách xa như vậy, chắc chắn không đủ thời gian chống đỡ tới bờ bên kia.

Thiết kế đường thành như vậy, rõ ràng là kỳ thị những người chơi không biết bơi lội mà.

"Ngươi biết bơi không?" Vương Viễn hỏi Đinh Lão Tiên.

"Không!" Đinh Lão Tiên lắc đầu.

"Các ngươi thì sao?" Vương Viễn lại hỏi những người khác.

"Bơi chó có tính không?" Bôi Mạc Đình giơ tay.

"Ngươi có thể đi chết đi..."

Vương Viễn nhìn thoáng qua nước sông cuồn cuộn nói: "Vẫn là để ta đi xuống trước xem thử!"

Nói xong, Vương Viễn chuẩn bị nhảy xuống sông.

Hắn có nội công thâm hậu, hơn nữa trong người còn có Quy Tức Công, thời gian lặn xuống nước nếu so ra thì dài hơn tất cả mọi người, bờ sông bên kia cách xa nơi này như vậy, có lẽ cũng chỉ có Vương Viễn có thể đi qua.

"Đừng tìm chết!"

Độc Cô Tiểu Linh ngăn hắn lại nói: "Ta cảm thấy không đúng, hẳn là phải có cơ quan. Dù sao không phải ai trong Hoàng Hà bang cũng giỏi bơi lội."

"Cơ quan? Nơi nào có cơ quan?" Mọi người nhìn bốn phía chung quanh, trụi lủi một mảnh hoàn toàn không giống bộ dạng có cơ quan.

Độc Cô Tiểu Linh đi dạo khắp nơi một vòng, cũng không thấy có cơ quan nào, vì thế dứt khoát nói: "Thật sự không có, vậy hãy để ta qua trước xem thử."

"Ngươi đi qua? Ngươi biết bơi sao?" Vương Viễn hỏi ngược lại.

"Không biết!" Độc Cô Tiểu Linh giang tay nói: "Nhưng mà ta có thể nhảy qua."

"Nhảy qua? Ngươi nói nhảm gì thế?"

Nghe Độc Cô Tiểu Linh nói vậy... không chỉ có Vương Viễn, mà ngay cả những người khác cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Cứ nói đùa, nơi này cách bờ bên kia ít nhất cũng phải mấy trăm mét, giai đoạn hiện tại Khinh Công của người chơi đều là võ học cấp thấp, mấy kỹ xảo đặc biệt như Đăng Bình Độ Thủy hay Nhất Vi Độ Giang chỉ có Khinh Công cao cấp mới có.

Trước khi học được Khinh Công cao cấp, cho dù thân pháp người chơi cao tới đâu thì cũng chỉ nhảy xa được mấy trượng, nhảy hai lần trong không trung cộng lại được 50m đã là cực hạn. Độc Cô Tiểu Linh lại muốn nhảy qua bên kia, không phải nói nhảm thì là gì.

"Hè hè!" Độc Cô Tiểu Linh cười cười nói: "Đừng quên ta là Cơ Quan sư, ta tự có cách, nhưng mà có thể nhảy qua hay không, còn phải nhờ lão Ngưu hỗ trợ."

"Ta giúp như thế nào?" Vương Viễn buồn bực nói: "Thân pháp này của ta, chỉ có thể nhảy sông tự sát."

"Ngươi khí lực lớn, ném ta một cái là được!" Độc Cô Tiểu Linh cười tủm tỉm nói.

"Ném ngươi?" Vương Viễn càng ngày càng không hiểu nổi trong đầu cô nàng này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng nếu không làm vậy... mọi người cũng không qua sông được, so với việc đứng tốn thời gian ở đây, chẳng bằng thử một lần.

Dù sao đây cũng là trong trò chơi, chết một lần nhiều nhất là rơi một tầng cảnh giới võ học, Độc Cô Tiểu Linh thực lực thấp kém, cô nàng có rơi cảnh giới cũng lời hơn việc để Vương Viễn rơi cảnh giới.

Không còn cách nào khác, Vương Viễn đành phải đồng ý với Độc Cô Tiểu Linh.

Qua chỉ dẫn của Độc Cô Tiểu Linh, Vương Viễn bày ra tư thế nâng xà đổi trụ.

Độc Cô Tiểu Linh thả người nhảy tới trên tay Vương Viễn, ngay sau đó Vương Viễn dùng hết toàn lực ném chếch lên, Độc Cô Tiểu Linh mượn lực một bước lên trời.

Vương Viễn có lực rất mạnh, Độc Cô Tiểu Linh này có nặng 90kg thì ở trong tay Vương Viễn cũng không nặng bằng một cây thiền trượng. Một lần ném này, trực tiếp giúp Độc Cô Tiểu Linh bay xa chừng hơn 10m.

Lực hết thì rơi xuống, Độc Cô Tiểu Linh bắt đầu thi triển khinh công ở giữa không trung. Chỉ thấy hai chân cô đạp hai cái trên không trung, thân hình lại nhảy bật lên trên, nháy mắt đã lên cao mấy thước.

Thân pháp của Độc Cô Tiểu Linh cực cao, nhảy xong lại tiếp tục bay về phía bờ bên kia. Nhưng Độc Cô Tiểu Linh dùng xong nhảy hai lần cũng mới chỉ bay qua một nửa khoảng cách...

"Vẫn còn quá miễn cưỡng!"

Thấy Độc Cô Tiểu Linh lại có xu thế rơi xuống, trên mặt mấy người Vương Viễn cùng lộ ra biểu cảm tiếc nuối.

"Hả? Đó là cái gì?"

Nhưng mà trong lúc tất cả mọi người đều nghĩ Độc Cô Tiểu Linh sẽ rơi xuống nước mà chết, thì đột nhiên sau lưng Độc Cô Tiểu Linh mở ra một đôi cánh màu đen.

"Phần phật!"

Hai cánh khẽ vỗ, Độc Cô Tiểu Linh ổn định thân hình ở giữa không trung, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Độc Cô Tiểu Linh vững vàng bay tới bờ bên kia.

Mười mấy giây sau, Độc Cô Tiểu Linh bay đến trên không bờ bên kia, thu hồi cánh, cô nhẹ đáp xuống.

"Này... Con mẹ nó đó là thứ gì?"

Thấy một màn như vậy, dù là người trong Một Đám Ô Hợp đã vô cùng quen thuộc với Độc Cô Tiểu Linh cũng phải mở to hai mắt nhìn.

"Khà khà!"

Sau khi hạ xuống, Độc Cô Tiểu Linh đắc ý gửi đạo cụ vừa rồi lên kênh đoàn đội.

"Hoạt Tường Dực"

Phẩm chất: cơ quan nhất giai

Tác dụng: Khi hạ xuống từ một chỗ cao thì có thể ngự phong phi hành một khoảng cách. Địa điểm sử dụng cách mặt đất càng cao, khoảng cách phi hành lại càng xa.

"Con mẹ nó, quá trâu bò rồi..."

Độc Cô Tiểu Linh vừa gửi thuộc tính của Hoạt Tường Dực lên, đám người Vương Viễn đều cảm thán không thôi.

Nói thật ra, cho dù Độc Cô Tiểu Linh là lão đại của Một Đám Ô Hợp, nhưng với tư cách là một cơ quan sư, thời điểm đánh phụ bản, độ tồn tại của Độc Cô Tiểu Linh không cao chút nào. Chỉ là trăm triệu lần không ngờ, ở thời khắc mấu chốt, cô nàng này luôn có thể mang tới kinh hỉ cho mọi người.

Ngự phong phi hành! Chỉ bốn chữ thôi đã đủ cho thấy giá trị của Hoạt Tường Dực. Theo lý thuyết mà nói, loại đạo cụ này có thể giúp đỡ người chơi phi hành, chỉ cần đủ độ cao là có thể bay tới bất kỳ nơi nào.

Như vậy so ra còn mạnh hơn bất kỳ một môn Khinh Công nào trong trò chơi.

Nói túm lại, thiên ngôn vạn ngữ của đám người Vương Viễn có thể chốt lại bằng một câu - Nhà khoa học! Trâu bò!

"Ha ha!" Được người khen ngợi như vậy, Độc Cô Tiểu Linh ngượng ngùng nói: "May nhờ có bản "Thiên Công Khai Vật" kia, nếu không ta cũng không thể làm ra thứ này."

Bạn cần đăng nhập để bình luận