Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 867: Ngươi cũng biết ngại à

Bất Tử, cơ bản tương đương với Kim Cương Bái Tháp phiên bản đã đơn giản hóa, còn Bất Cương chính là điển hình cho kỹ năng bảo toàn mạng sống… Thuộc tính của trang bị này mạnh đến không góc chết!

“Tiếc rằng ta không phải cao thủ xe tăng!”

Phương Đông Chưa Tỏ nói với vẻ hơi tiếc nuối: “Thứ này không giúp ích được cho ta bao nhiêu…”

Phương Đông Chưa Tỏ là một kiếm khách, hơn nữa thích chơi trò đánh lén sau lưng, càng thiên về ám sát hơn, thuộc tính của hắn ta mạnh về gây sát thương, Kim Ti Nhuyễn Giáp này mà mặc lên người hắn ta cũng không thể nói là vô dụng, ít nhất còn giúp nâng cao khả năng sinh tồn. Nhưng đối với một người có thói quen đánh lén, ném đá giấu tay các thứ, năng lực sinh tồn không quá quan trọng nên để hắn ta dùng thì có hơi lãng phí.

“Lão Ngưu, ngươi cầm đi!” Phương Đông Chưa Tỏ chẳng thèm do dự đã tiện tay đưa Kim Ti Nhuyễn Giáp cho Vương Viễn.

“Này… Này…”

Lúc này Vương Viễn phải gọi là ứng phó không kịp.

Mặc dù lúc giết Ngao Bái hắn bỏ sức nhiều hơn chút nhưng nếu không có Phương Đông Chưa Tỏ, chuyện giết BOSS đã không dễ dàng như vậy. Huống chi với vận may không nỡ nhìn thẳng của Vương Viễn, hắn còn lâu mới mò ra thần khí.

Cho nên cùng lắm Vương Viễn chỉ chiếm 50% quyền sở hữu bộ [Kim Ti Nhuyễn Giáp] này thôi, nửa phần trăm còn lại thuộc về Phương Đông Chưa Tỏ.

Nhưng lúc này hắn ta lại quả quyết nhường lại Kim Ti Nhuyễn Giáp, cho dù là một kẻ không biết xấu hổ như Vương Viễn cũng cảm thấy khá ngại.

Đây suy cho cùng cũng là thần khí, thứ bảo bối mang ra ngoài bán ít nhất cũng được mấy mươi vạn nhân dân tệ đó.

Vương Viễn luôn đối xử tử tế với bạn bè, Phương Đông Chưa Tỏ coi hắn là bạn, hắn dĩ nhiên không thể vô liêm sỉ đến độ để bạn mình chịu thiệt được.

“Đừng đùa nhé, ngươi còn có lúc biết ngại à?”

Phương Đông Chưa Tỏ khá bất ngờ trước phản ứng của Vương Viễn, đây có phải là đồng chí Ngưu Đại Xuân vô liêm sỉ, không biết xấu hổ mà hắn ta quen không đây…

“Này đâu giống mấy thứ bình thường, nó quý quá!” Vương Viễn khoát tay bảo: “Mặc dù làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, nhưng ngươi đã xem lão Ngưu ta là bạn, lão Ngưu không thể để ngươi chịu thiệt được.”

Nói rồi hắn thò tay vào ngực áo lôi ra hai quyển bí tích, nhét nó vào trong tay Phương Đông Chưa Tỏ.

Đó chính là “Đạn Chỉ Thần Công” và “ Tam Vô Tam Bất Thủ” trong túi đồ của hắn.

Phương Đông Chưa Tỏ quen với việc ám sát, Đạn Chỉ Thần Công là thủ pháp ám khí công kích tầm xa, Tam Vô Tam Bất Thủ là công pháp lưu manh… ngược lại vô cùng phù hợp với khí chất của hắn ta.

Thần khí có giá trị tương đương với tuyệt học, một quyển công pháp cấp cao và cấp trung coi như cũng đủ một nửa giá trị của thần trang.

Đúng như dự đoán, Phương Đông Chưa Tỏ nhìn hai quyển bí tịch Vương Viễn đưa tới với ánh mắt sáng quắc, càng phấn khích hơn nhiều khi bắt gặp Tam Vô Tam Bất Thủ.

Một người có thói quen đánh lén, vốn là một lưu manh… Tam Vô Tam Bất Thủ chuyên đi thọc háng người khác này đúng là do ni đóng giày cho hắn ta mà. Từ lúc thọc hậu môn Ngao Bái gây ra con số sát thương trí mạng kinh khủng kia, cánh cửa của thế giới mới đã mở ra trước mắt Phương Đông Chưa Tỏ, giúp hắn ta cảm nhận được thú vui mới. Hiện giờ lại lấy được một quyển võ học như vậy, tâm trạng của Phương Đông Chưa Tỏ hân hoan ra sao có thể tưởng tượng được.

Vương Viễn thấy nụ cười âm hiểm trên mặt Phương Đông Chưa Tỏ thì đột nhiên chột dạ, cảm giác như mình mới làm sai điều gì đó. Trong chốn giang hồ có một tồn tại chuyên tóm đũng quần người khác như Mario đã đủ thốn rồi, giờ chẳng nhẽ lại thêm một Phương Đông Chưa Tỏ chuyên thọt đít người ta?

Hai người sờ soạng một hồi xong, thi thể Ngao Bái đã lạnh.

Hoàng đế Khang Hi và Tiểu Quế Tử tận mắt chứng kiến cảnh giết người mò xác đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thán người chơi thật hung tàn, giết người xong còn giở trò bỉ ổi với thi thể, đúng là mất trí.

“Đa tạ hai vị đại hiệp đã giúp trẫm trừ mối họa lớn trong lòng.” Hoàng đế Khang Hi làm một lễ với Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ rồi nói: “Không biết hai vị đại hiệp muốn phần thưởng gì?”

“Chúng ta muốn…” Phương Đông Chưa Tỏ há mồm định nói chỉ muốn Tứ Thập Nhị Chương Kinh.

Vương Viễn vội vàng chặn ngang lời hắn ta: “A di đà phật! Thứ chúng ta muốn chỉ sợ bệ hạ cũng không có.”

Nếu Tứ Thập Nhị Chương Kinh có liên quan đến bảo tàng của người Kim thì dĩ nhiên cũng là thứ rất quan trọng đối với Khang Hi, nếu cứ mở mồm đòi thẳng chỉ sợ hoàng đế tuổi nhỏ nhưng thông minh cơ trí này chắc chắn sẽ không giao ra. Nhưng nếu Vương Viễn chơi trò kích tướng, hiệu quả mang lại sẽ khác.

“Ha ha!”

Khang Hi mặc dù là ông cụ non, tâm tư kín đáo nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên, lòng háo thắng vẫn còn mạnh. Hắn vừa nghe thấy Vương Viễn nói vậy, nhất thời không phục phản bác: “Trẫm là cửu ngũ chí tôn, thiên hạ này đều là của trẫm, trẫm không tin còn có thứ mà mình không có! Ngươi nói ra xem, chỉ cần trẫm có nhất định sẽ tặng… mỹ nhân châu báu, cho các ngươi thỏa sức chọn!”

Chậc chậc chậc, không hổ là hoàng đế, vừa mở miệng đã khiến trong lòng người ta rục rịch. Nếu không phải Vương Viễn biết hắn là một NPC nổi tiếng không có quyền lực, chắc chắn đã xin trăm triệu lượng vàng hoặc là thần binh bảo giáp rồi…

“Mỹ nhân và châu báu dĩ nhiên là thứ người người đều muốn, song trong mắt tiểu tăng chung quy chỉ là phàm vật!” Vương Viễn chắp hai tay, mặt đầy vẻ nghiêm nghị, làm bộ trang nghiêm nói: “Tiểu tăng không có yêu cầu nào khác, Thiếu Lâm tự có mấy quyển kinh bị lưu lạc bên ngoài, trong đó có hai quyển nằm trong tay hoàng thượng, không biết hoàng thượng có thể trả lại cho chùa ta không?”

“Tứ Thập Nhị Chương Kinh?”

Hoàng đế Khang Hi nghe vậy nhíu mày, nói với vẻ hơi khó xử: “Chuyện này…”

“Hoàng đế bệ hạ miệng vàng lời ngọc…” Vương Viễn thấy trên mặt hắn lộ vẻ do dự bèn ép sát một câu.

“Không phải là không được!”

Khang Hi nói: “Vốn trong tay ta có hai quyển Tứ Thập Nhị Chương Kinh, một là Chính Hồng Kỳ của Khang thân vương, hai là Chính Hoàng Kỳ phụ hoàng để lại cho ta, nhưng lão thái hậu thích đọc kinh phật nên cả hai quyển kinh thư hiện đều ở chỗ bà, ta không hề giữ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận