Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 573: Người phụ nữ trong xe tiêu

Nội đan Ma Viên thoạt nhìn tốt hơn nội đan của Hổ Sơn Quân nhiều lắm, vậy còn không phải sẽ đổi được một quyển tuyệt học hay sao?

Nghĩ đến đây, Vương Viễn cẩn thận nhét nội đan vào trong ngực.

Thứ cuối cùng mà Song Đầu Ma Viên để lại là một vật phẩm tối đen như mực, hiện ra ánh sáng đen, thoạt nhìn vô cùng khuất mắt.

“Đây là cái gì?”

Vương Viễn thuận tay nhặt lên, đột nhiên phát hiện ra nó lại là một bộ quần áo. Tay nghề làm bộ quần áo này thoạt nhìn khá thô, như thể thuận tiện may mấy miếng da thú lại bằng kim chỉ, liếc mắt nhìn qua có vẻ không thời thượng, người không biết còn tưởng là quần áo mà đệ tử Cái Bang mặc.

“???”

Cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trong tay, Vương Viễn thấy hơi nghi hoặc.

Không phải nói quái hình thú chỉ nổ ra nguyên liệu thôi sao? Sao Song Đầu Ma Viên này còn nổ ra trang bị? Lẽ nào là vật phẩm nhiệm vụ?

Vương Viễn ném một thuật thăm dò qua, thuộc tính của bộ quần áo xuất hiện trước mắt hắn.

[Kim Cương Chiến Giáp]

Phẩm chất: Tinh Lượng

Ngoại phòng: +100

Nội phong: +100

Độ bền: 50/50

Yêu cầu sử dụng: Lực cánh tay 50, căn cốt 50

[Hiệu quả tăng lên 20% khi sử dụng võ học đón đỡ.]

[Hộ Thể] : Lực phòng ngự tăng 10%.

[Kim Cương]: Máu tăng lên 500 điểm.

Giới thiệu trang bị: Bản thể Kim Cương nằm ngoài thị phi, thước kêu quạ hót vui đùa quên thời gian.

“Trời đụ! Là trang bị thật kìa! Hơn nữa còn là trang bị Tinh Lượng!!”

Nhìn thấy thuộc tính của Kim Cương Chiến Giáp, Vương Viễn cực kỳ bất ngờ.

Dựa theo cài đặt tỷ lệ rớt đồ, quái hình thú chắc hẳn chỉ nổ ra nguyên liệu mới đúng, nhưng Song Đầu Ma Viên này lại rớt ra quần áo, quả nhiên là kỳ quái đến cực điểm. Nhìn bộ quần áo được chế tạo đơn giản và thô sơ như vậy, đừng nói là con vua khỉ này tự may cho mình đấy nhé…

Chuyện này ngược lại cũng không phải không có khả năng, nghe nói khỉ còn biết ngâm cả rượu. Thân là BOSS Linh cấp, hai cái đầu của Song Đầu Ma Viên, chung quy lại vẫn thông minh hơn khỉ một đầu nhiều lắm. Nó biết may quần áo cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Kim Cương Chiến Giáp thoạt nhìn rách tươm như mướp, nhưng thuộc tính lại cực kỳ không tồi. Hai thuộc tính phòng thủ chính ước chừng có một trăm điểm, cũng được coi là đứng đầu trong những trang bị áo giáp ở giai đoạn hiện tại. Hơn nữa, bộ chiến giáp này còn kèm cả cộng thêm phòng thủ và máu, khi sử dụng võ học đón đỡ, hiệu quả đón đỡ còn được tăng lên. Đối với môn phái Tanker mà nói, đây tuyệt đối được xem là một trang bị cực phẩm.

Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, nên không có yêu cầu quá lớn đối với trang bị phòng thủ, nhưng có ai lại không thích thuộc tính của mình cao chứ, đặc biệt là trên người hắn còn mặc trang bị lợi khí áo da Ban Lan Hổ với hai mục phòng thủ là ba mươi. Thân là cao thủ ở cấp bậc của hắn, trang bị và áo giáp chính là sĩ diện, mặc đồ Lợi Khí đi ra ngoài khá là mất mặt.

Thuận tay kéo áo Ban Lan Hổ xuống, Vương Viễn mặc Kim Cương Chiến Giáp lên người.

Trang bị cao cấp cũng có cấp bậc, cầm trong tay thì như rác rưởi, nhưng mặc lên người lại vô cùng khí thế.

Vương Viễn vốn có dáng người cường tráng, cái đầu trọc to với gương mặt hung hãn. Lần này mặc áo giáp màu đen lên, liếc mắt nhìn một cái đã mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách đáng sợ.

“Không tồi, không tồi!”

Sau khi thưởng thức tạo hình mới của mình một chút, Vương Viễn khá hài lòng, tùy tiện thu thập chiến trường một chút xong, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, rồi cúi đầu định rời đi.

Hắn có ý thức chống theo dõi rất mạnh.

Đội người chơi vừa rồi có thực lực khá giỏi, vừa nãy nhờ có sự giúp đỡ của Song Đầu Ma Viên, nên Vương Viễn mới có thể hại chết tất cả bọn họ. Bây giờ Song Đầu Ma Viên đã chết, nếu bọn họ quay đầu đuổi giết mình, vậy Vương Viễn thật sự khó nắm chắc có thể lấy ít địch nhiều được.

Nơi này không nên ở lâu, vẫn lên chuồn nhanh trước.

“Rầm, rầm!”

Nhưng hắn vừa mới đi chưa được vài bước, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng vang quỷ dị.

Vương Viễn quay đầu nhìn theo tiếng, chỉ thấy chiếc xe ngựa đỗ bên Tung Dương cổ đạo đang tự lắc lư.

“???”

Thấy thế, hắn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, tò mò sáp lại gần.

Khi hắn cách xe ngựa còn chưa đến năm mét, đột nhiên một đống châm độc màu đen bắn ra từ trong xe ngựa.

“Hắc Huyết Thần Chân?” Vương Viễn cảm thấy kinh hãi, không dám chậm trễ, vội vàng vận chân chí chống đỡ.

Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy trong xe ngựa vang lên tiếng của một người phụ nữ già nua: “Còn dám tới gần thì ta sẽ giết ngươi!”

“Keng! Keng! Keng! Keng!”

Hắc Huyết Thần Châm rơi lên người Vương Viễn, bị chân khí hộ thể của hắn đánh văng.

Người phụ nữ trong xe ngựa nhướn mày.

Trong cài đặt của “Đại Võ Tiên”, các loại ám khí như châm có hiệu ứng đặc biệt là “phá khí”, chuyên phá chân khí hộ thân. Hắc Huyết Thần Châm này thân là ám khí độc môn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, lại càng thêm độc và ác hơn. Nhưng không ngờ tu vi của hòa thượng trước mắt này lại cao thâm như vậy. Vậy mà lại dùng chân khí hộ thể để đỡ Hắc Huyết Thần Châm.

“Khà khà!”

Nghe thấy giọng nói bên trong xe ngựa, Vương Viễn cười khà khà, đứng nguyên tại chỗ.

Mẹ nó chứ, bà cô này ra tay cũng khá tàn nhẫn đấy.

Cũng không phải hắn chưa từng thấy qua Hắc Huyết Thần Châm. Khi ấy, người dùng ám khí này chính là trưởng lão Khúc Dương của Nhật Nguyệt Thần Giáo. Lúc đó, hắn mới cấp ba mươi đã có thể nhẹ nhàng chống đỡ. Nhưng hiện tại tu vi của Vương Viễn đã tiến nhanh rồi, vậy mà lại suýt chút nữa thì trúng khi ngăn chặn Hắc Huyết Thần Châm của bà già trong xe ngựa này. Vậy cũng đủ để thấy được tu vi của người rất cao, mạnh hơn Khúc Dương không ít.

“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”

Lúc này, người phụ nữ trong xe ngựa lại lên tiếng hỏi.

“Ờ… nói ra có phần thưởng không?” Vương Viễn đảo con ngươi, nhỏ giọng hỏi.

“Ta…”

Người phụ nữ đó nghe vậy, nắm tay siết lại kêu răng rắc, cố nén lửa giận đáp: “Không có!”

“Vậy dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết!”

Vương Viễn bĩu môi, xoay người định rời đi.

Bà cô này chắc hẳn tuổi tác cũng khá lớn, tám mươi phần trăm khinh công gì đó không thể bằng hòa thượng trẻ tuổi tràn đầy sinh lực. Nên nếu Vương Viễn muốn đi, bà ta thật sự không thể ngăn cản được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận