Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 548: Vương Viễn khủng bố

Vương Viễn có lực phòng ngự cao, lực tấn công cao, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đã được “trải nghiệm” điều này từ lâu, sở dĩ y tự tin có thể dùng một đao chém chết Vương Viễn là bởi vì “Bạt Đao Trảm” này có hiệu ứng vô cùng khủng bố.

Bây giờ Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đã tấn công, Vương Viễn còn tự tin vào lực phòng ngự của bản thân, muốn cứng đối cứng, đây chẳng phải là tự đi tìm đường chết sao?

“Xong đời!”

Đừng nói là đám người Tam Sát Thanh Niên, ngay cả đám người Một Đám Ô Hợp vào lúc này cũng đồng loạt nhíu mày.

Mọi người cũng đã xem qua mấy trận đấu lúc trước của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, cho dù là đối thủ nào, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ cũng có thể chém chết chỉ bằng một đao, trong đó cũng không thiếu Thiếu Lâm thương giáp – tanker trâu nhất trong trò chơi, bởi vậy có thể thấy đao pháp của tên này vô cùng quái lạ.

Mọi người vốn tưởng rằng Vương Viễn sẽ né tránh đòn tấn công của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, sau đó phản kích lại, nhưng không một ai nghĩ tới cái tên này lại không hề nhúc nhích, mặc cho người ta chém mình, cũng quá bất cẩn rồi đó. Chỉ có Tống Dương là vuốt cằm nói thầm: “Tên béo chết tiệt này sao lại không nhúc nhích nhỉ, lẽ nào hắn định... Không thể nào, ta chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, hắn không thể nào làm được đâu...”

Trong lúc mọi người đang trầm tư suy nghĩ, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đã xông tới trước mặt Vương Viễn, tay phải kéo mạnh một cái, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, dựng thẳng lỗ tai, chờ một đòn chí mạng của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ.

Chẳng qua ánh đao mà mọi người chờ mong chưa hề xuất hiện, tiếng trường đao rút ra khỏi vỏ cực kỳ chói tai cũng chưa hề vang lên, cảnh Vương Viễn bị một đao chém chết cũng chưa hề xảy ra.

Ngay lúc Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ rút đao ra, Vương Viễn đột nhiên tiến về phía trước nửa bước, sát lại gần Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, tay phải đột nhiên duỗi về phía trước.

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ chỉ cảm thấy tay phải bị đè nặng xuống, trường đao vừa mới rút ra được một nửa đã bị đè lại một cách miễn cưỡng.

“Bạt Đao Trảm”, cái tên nói lên tất cả, phải rút đao ra thì mới có thể chém. Cho dù uy lực của ngươi có mạnh, hiệu ứng có khủng bố thế nào, ngay cả đao mà ngươi còn không rút ra được, vậy thì còn chém cái rắm gì nữa!

Chỉ là một động tác hời hợt qua loa, vậy mà đòn tấn công của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đã trực tiếp bị cắt ngang ở trạng thái mở đầu.

“Chuyện này là sao?”

Người chơi khán giả thấy thế đều sửng sốt không thôi, còn tưởng rằng đao pháp của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đã đạt đến cảnh giới không đao thắng có đao, không ra chiêu mà có thể tấn công đối thủ. Lúc này Vương Viễn đã ăn một đao, ắt hẳn trong vòng ba giây sẽ ngã xuống đất.

“Chuyện này... Sao có thể có chuyện này được!”

Đòn tấn công bị Vương Viễn mạnh mẽ cắt ngang, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Người lộ ra vẻ mặt này còn có Tống Dương đang ngồi ở phía bên dưới.

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ khó mà tin nổi là bởi vì y hoàn toàn không nghĩ tới bộ đao pháp này của mình thế nhưng có thể bị người ta đánh gãy.

Còn điều khiến Tống Dương khó mà tin nổi là phương thức mà Vương Viễn dùng để đánh gãy chiêu thức của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ.

Đây là một loại phương thức mà chỉ có người trong nghề mới có thể trông thấy rõ, hơn nữa còn phải là những vị cao thủ trong nghề. Cho dù là người có thân thủ như Tống Dương thì cũng chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn lý luận.

Ở trong mắt người bình thường, Vương Viễn tiến lên một bước, khiến cho Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ từ bỏ việc tấn công. Mà ở trong mắt Tống Dương, Vương Viễn tiến lên một bước, tay phải đi sau mà đến trước đè lại bàn tay đang định rút đao của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ.

Hàm lượng kỹ thuật trong đó tuyệt đối không chỉ đơn giản là tiến lên một bước, đưa tay đè một cái!

Đi sau mà đến trước là một cụm từ rất cao cấp trong võ học.

Có thể làm được điều này, nhất định phải có tốc độ và nhận thức vượt xa đối thủ.

Đao pháp của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nổi danh là nhanh mạnh chuẩn, tất nhiên tốc độ ra tay là không thể nghi ngờ, cho tới nay vẫn chưa có ai trông thấy đao pháp nào có thể ra tay nhanh hơn y.

Thân pháp trong “Đại Võ Tiên” chỉ ảnh hưởng tới sự di chuyển, né tránh và nhảy lên, còn tốc độ ra tay của người chơi thì hoàn toàn đến từ công pháp mà bọn họ học được.

Đấy là chưa nói tới công pháp của Thiếu Lâm tự vô cùng phóng khoáng, thoải mái, dựa vào lực tay là chủ yếu, tốc độ ra tay cũng không phải sở trường của bọn họ. Cho dù là Tống Dương – đệ tử phái Tiêu Dao với những chiêu thức đẹp đẽ, tinh tế, cô nàng cũng chỉ có thể nắm chắc một điều: trước khi Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ ra tay sẽ lợi dụng khoảng trống đi tới trước người y, chứ rất khó để thực hiện động tác đi sau mà đến trước.

Ngộ tính của Vương Viễn rất thấp, công pháp mà hắn học được đều là mấy loại võ học đơn giản và thô bạo, nói về ra tay thì lại càng kém xa Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ. Nhưng Vương Viễn lại có thể đè đao của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ lại trước khi y ra tay, có thể thấy được cảnh giới của hắn đã gần hơn một bậc so với đi sau mà đến trước, đã đạt đến trình độ lấy chậm đánh nhanh.

Bởi vậy có thể thấy được cảnh giới tu vi của Vương Viễn rất sâu, dự đoán cũng cực kỳ chính xác, có thể nói đã đạt tới cảnh giới tông sư.

Trong giới võ thuật hiện giờ, Tống Dương mới hơn hai mươi tuổi mà đã có thể tu luyện công phu đến cấp bậc của cô nàng, hoàn toàn có thể coi là người tập võ có thiên phú cực cao, cho tới nay, đây cũng là điều khiến Tống Dương cảm thấy vô cùng tự hào.

Nhưng hiện tại nhìn thấy chiêu thức này của Vương Viễn, cuối cùng Tống Dương cũng hiểu cái gì gọi là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài lại có người tài hơn.

Tuy rằng Vương Viễn lớn hơn Tống Dương vài tuổi, nhưng sự chênh lệch giữa hai người là quá nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận