Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 869: Nhân vật chính của tình tiết - Tiểu Quế Tử

“Chuyện này…”

Tiểu Quế Tử khổ sở nói: “Hải công công còn đáng sợ hơn lão yêu bà kia đó.”

“Yên tâm!” Vương Viễn dặn: “Ngươi cứ bảo là thái hậu sắp chết… Ông ta chắc chắn sẽ theo ngươi đến đây. Chớ giở trò chuồn mất nghe chưa, nếu không đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện lấy được thuốc giải.”

“Rồi rồi, ta rõ rồi!”

Tiểu Quế Tử gật đầu như trống bỏi, sau đó chạy chậm rời khỏi Từ Ninh Cung.

“Ngươi nói xem thằng nhóc kia có chạy mất hay không?” Vương Viễn quay sang hỏi Phương Đông Chưa Tỏ.

“Chắc là không đâu! Tên này rất sợ chết, vì mạng sống mà ngay cả hoàng đế hắn ta cũng bán đứng.” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Song như đã nói, theo ta được biết, thuốc giải của Tam Thi Não Thần Đan nằm trong tay giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, Nhậm Ngã Hành cũng ngỏm rồi, ngươi tính đi đâu tìm thuốc giải đây? Tìm Đông Phương Bất Bại sao?”

“Ta không có ý định cho hắn thuốc giải!” Vương Viễn đáp đầy thản nhiên: “Một tiểu thái giám âm hiểm mà thôi, chết rồi sẽ đổi mới!”

“Ngươi chớ có làm bừa!” Phương Đông Chưa Tỏ hoảng hồn nói: “Hắn ta không phải nhân vật nhỏ bé gì cho cam đâu… mà là nhân vật chính của câu chuyện.”

“Nhân vật chính?” Vương Viễn bất ngờ hỏi ngược lại: “Còn có loại nhân vật chính kiểu này nữa hả?”

Nhân vật chính của câu chuyện là một NPC cao cấp có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cốt truyện.

Ví dụ như khi Tiêu Phong rời khỏi Cái Bang, bang phái này lập tức bị loại bỏ, nội dung cốt truyện của trò chơi cũng được đẩy nhanh trên diện rộng. Tiêu Phong hiển nhiên là một trong những nhân vật chính của câu chuyện.

Trong lòng Vương Viễn, để có thể được gọi là nhân vật chính cốt truyện, ít nhất cũng phải có võ công trác tuyệt như Tiêu Phong, cơ trí hơn người, tung hoành vô địch, anh hùng khí phách can trường mới phải, cho dù thỏ đế như tên Trương Vô Kỵ thì cũng phải có võ công đứng đầu.

Tên Tiểu Quế Tử này có tài đức gì? Bàn về võ công, hắn ta chẳng chịu nổi một kích, bàn về nhân phẩm, người đâu còn nhỏ mà giảo hoạt xảo trá, điểm mấu chốt hơn tên này còn là thái giám nữa chứ. Như vậy là đòi làm nhân vật chính cốt truyện à?

Nếu là nhân vật chính cốt truyện thì không tiện hành động lắm, nhỡ hắn ta mà chết ở đây, không biết chừng sẽ gây ra rất nhiều phiền phức lớn, nhân vật chính của cốt truyện chết rồi là bao nhiêu nhiệm vụ chính cũng theo đó mất luôn.

Dựa theo hiệu ứng cánh bướm, Thiếu Lâm tự quá nửa cũng gặp họa theo.

Dẫu sao Tiểu Quế Tử cũng đang là tâm phúc của hoàng đế, chết trong tay Vương Viễn chính là chết trong tay Thiếu Lâm tự.

Trong lòng Huyền Từ, mạng của hắn còn chẳng quan trọng bằng Thiếu Lâm tự, huống chi Vương Viễn chỉ là đồ đệ của lão… loại chuyện như thí xe giữ tướng này rất dễ xảy ra.

“Ngươi tự xem mà làm đi!”

Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Dược tính của Tam Thi Não Thần Đan phát tác chậm, giờ đi kiếm thuốc giải vẫn còn kịp đó.”

“Mẹ…”

Vương Viễn buồn bực chết đi được, hắn vốn cho rằng mình chỉ tiện tay giết một NPC nhiệm vụ không quan trọng mà thôi, ai ngờ tiểu thái giám bỏ đi này lại là nhân vật chính, giờ nói hắn phải làm sao?

“Thôi quên đi!” Vương Viễn khoát tay nói: “Trước cứ giải quyết chuyện Tứ Thập Nhị Chương Kinh đã rồi tính tiếp. Không được nữa ta đi Hắc Mộc Nhai một chuyến… biết đâu Đông Phương Bất Bại lại nể mặt đồng loại mà cho thuốc giải thì sao.”

“Ta…”

Phương Đông Chưa Tỏ đen mặt.

Tên hòa thượng khốn nạn này đúng là cả gan làm loạn, Đông Phương Bất Bại là ai chứ? Mặc dù người ta tiếp nhận thân phận bất nam bất nữ của mình nhưng ngươi cũng đâu thể chọc thể ngoáy vào nỗi đau đó được, này có khác gì nói một số tác giả là thái giám ngay trước mặt họ?

“Chúng ta cứ xông thẳng vào không ổn lắm đâu.” Câm nín một chập xong Phương Đông Chưa Tỏ lại nói.

Hoàng cung không phải khu chợ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, hai thằng đàn ông vào lượn lờ trong tẩm cung của hoàng thái hậu thì còn ra thể thống gì nữa.

Tiểu Quế Tử bị Vương Viễn sai đi tìm Hải Đại Phú rồi, nếu hai người nghênh ngang đi vào, thể nào cũng bị bắt lại hỏi tội.

“Ngươi bị ngu à?”

Vương Viễn hỏi: “Chúng ta tới đây để làm gì?”

“Lấy kinh thư đó.”

“Chính xác là giết người cướp kinh thư hiểu không?” Vương Viễn nói: “Làm chuyện này dĩ nhiên phải lén lút rồi, chúng ta leo tường vào.”

Dứt lời, Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ tìm một chỗ vắng vẻ, trèo lên bờ tường, lén chạy vào Từ Ninh Cung, sau một hồi tìm kiếm, cả hai rốt cuộc rón rén đi tới cửa sổ ngoài tẩm cung của thái hậu.

Hai người vừa mới ngồi xổm xuống đã nghe trong tẩm cung truyền ra tiếng thở dốc, một tiếng yêu kiều ướt át, một nặng nề đè nén…

“??? Tình huống gì thế?”

Vương Viễn mặc dù không phải quỷ háo sắc nhưng cũng xem không ít AV rồi, tiếng động trong phòng nghe quen cực kỳ.

Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Hình như có người đang làm chuyện trẻ em không nên xem trong đó.”

Vừa nói hắn ta vừa lặng lẽ đứng dậy, vươn tay chọc một lỗ thủng nhỏ giấy dán cửa sổ.

Chỉ thấy trong tẩm cung của thái hậu che từng lớp rèm, không nhìn rõ được tình huống bên trong, chỉ có chiếc giường lúc ẩn lúc hiện.

“Ồ…”

Phương Đông Chưa Tỏ cố gắng híp mắt, muốn nhìn cho rõ hơn.

“Để ta xem xem.”

Vương Viễn tò mò chết đi được cũng tiến lại gần.

“Đậu mòe! Tin tức lớn rồi đây!” Sau khi thấy rõ tình huống bên trong, Vương Viễn vừa mừng vừa sợ nói: “Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn… Mau vào trong đi.”

“Gì cơ?”

Phương Đông Chưa Tỏ còn chưa kịp phản ứng xem đồng đội mình có ý gì thì đã bổ nhào ra đất, còn Vương Viễn lại đập một chưởng lên cửa sổ, phá cửa xông vào, đồng thời không quên la to: “Có thích khách!!!”

Vừa hô hào xong, thái hậu giả Mao Đông Châu đang vụng trộm trên giường hiển nhiên sợ hết hồn, cuống quýt kéo chăn che tên gian phu lại, sau đó xé một tấm rèm bao lấy người, ngồi ở mép giường lạnh lùng nói: “Hòa thượng từ đâu tới, sao dám xông vào tẩm cung của ai gia.”

“Ồ!”

Vương Viễn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, nhất thời đầu óc nóng lên, Phương Đông Chưa Tỏ còn chẳng có tiền đồ hơn, máu mũi cứ thể chảy ròng ròng.

Hai người chỉ thấy có một người đàn bà xinh đẹp ngồi trên giường, thoạt nhìn như mới ba mươi, bà ta dùng một loại vải mỏng tanh bao lấy nửa người, cảnh xuân như ẩn như hiện, khó khăn lắm mới che được những vị trí quan trọng, bắp đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài khiến người ta không sao rời mắt đi được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận